Anh Là Đồ Khốn Nhưng...Em Yêu Anh Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 2420
i.
Phần 37:
Khoảng 15 phút sau, Eric đã đến trước cửa nhà. Anh bấm chuông, trong lòng có chút lo lắng. Nó từ trong nhà bước ra mở cửa cho anh, Eric lái xe vào trong còn nó thì đóng cửa lại. Nó mỉm cười nhìn anh nhưng đôi mắt buồn vời vợi:
- Anh có mua rượu cho em không?
- Có đây – Anh giơ lên mấy chai rượu – Em có chuyện gì vậy?
- À không, tại vì em lỡ nấu nhiều thứ quá nên rủ anh đến ăn chung cho vui đó mà – Nó lè lưỡi tinh nghịch – Thôi, chúng ta vào nhà đi.
Dứt lời, nó kéo Eric vào nhà rồi đẩy anh ngồi xuống ghế. Bắt đầu dọn món ăn ra. Eric đặt mấy chai rượu lên bàn rồi xuống bếp phụ nó. Nó mỉm cười ngại ngùng:
- Em làm được rồi, ai lại để khách giúp chứ?
- Anh là con trai mà, cứ để anh giúp, không sao đâu – Eric mỉm cười, đón lấy mâm thức ăn rồi bưng ra ngoài.
Nó đứng nhìn anh, khẽ thở dài rồi chậm rãi bước theo, không quên mang theo 2 cái ly thuỷ tinh. Nó đặt ly lên bàn rồi khui rượu ra, rót vào ly, sau đó nó giơ ly ra, khẽ mỉm cười:
- Chúc sức khoẻ.
Eric lịch thiệp giơ ly lên, khẽ gật đầu, môi nở một nụ cười rồi đưa ly lên miệng uống một ít rượu. Còn nó thì nốc một lần hết sạch. Sau đó hai người bắt đầu ăn, Eric mỉm cười nhìn nó:
- May này, em quả là có tài nấu nướng đấy, chén súp này quả thật rất ngon.
- Cám ơn anh – Nó mỉm cười đáp lại, đôi mắt vẫn rất buồn.
Nghĩ tới lúc này hắn và Tuyết Lan đang cùng nhau ăn uống bên ngoài, trong lòng nó lại dâng trào một nỗi buồn vô tận. Eric hiểu rằng nó đang rất buồn, anh đã biết lí do là vì hắn nhưng cụ thể thì anh không rõ, cũng không tiện hỏi nó, rót thêm rượu vào ly, anh giơ lên:
- Chúng ta uống cạn nào.
- Vâng.
Nó đưa ngay lên miệng uống, ít ra nó muốn quên đi những chuyện này. Ăn xong món súp, nó đem chè tổ yến ra, hai người cứ vừa ăn vừa uống rượu. Thoáng chốc, 3 chai rượu đã hết sạch. Vốn thường đi theo ông John làm việc nên 3 chai rượu với anh chẳng là gì cả, hơn nữa, anh vốn không mua rượu mạnh nên uống 3 chai chỉ như nước lã mà thôi. Nhưng còn nó thì khác, vốn ít uống rượu, tửu lượng của nó khá yếu, anh dám chắc là nó đã bắt đầy say.Eric nhìn nó lo lắng nói:
- May này, em say rồi đấy, chúng ta đừng uống nữa.
- Em không say đâu, chúng ta uống tiếp đi – Nó cười tươi, mở thêm một chai rượu nữa – Nào, chúng ta uống tiếp.
Nói rồi, nó uống cạn ly rượu vừa rót rồi lại rót tiếp một ly nữa, đưa lên uống tiếp. Uống xong, nó bắt đầu cười phá lên:
- Ai cần hắn ở nhà ăn cùng em chứ? Anh nói có đúng không?
- Ừ, đúng vậy, em đừng uống nữa May à – Eric dịu dàng nói – Em say lắm rồi đó.
- Em không say mà, để em uống.
Nó nói, cầm ly rượu lên uống cạn. Đặt ly rượu xuống, nó tựa đầu lên tay mình, nước mắt bắt đầu tuôn ra:
- Đúng vậy, ai mà cần hắn chứ? Hắn chẳng là gì cả, hắn đi ăn với ai, em mặc kệ, hahaha
Eric im lặng, không biết nói gì. Nó lại tiếp, nước mắt tiếp tục tuôn trào:
- Anh có thấy em là một con nhỏ ích kỉ không? – Nó cười – Làm gì có ai đi ghen với em gái của người ta đúng không? Em đúng là một đứa ích kỉ mà.
Nó nấc lên từng tiếng, mọi thứ trước đây nó kiềm nén đang dần vỡ oà ra, nó khóc một cách đau đớn:
- Anh có biết không? Em đã gửi cho anh ấy một tin nhắn bảo rằng đang đợi ở nhà. Tại sao anh ấy biết em đợi ở nhà rồi mà không báo cho em một tiếng, rồi để lúc báo lại là để nói đang chuẩn bị đi ăn với Tuyết Lan? Tại sao? Anh nói cho em biết đi, có phải em đã quá ích kỉ không? Nếu đúng như vậy, anh hãy mắng cho em tỉnh lại đi.
Nó buồn bã nói, nước mắt giàn giụa trên mặt. Eric rời khỏi chỗ ngồi, dịu dàng ôm nó vào lòng:
- Không, em không hề sai, đó là chuyện bình thường mà, em đừng buồn nữa, nhìn em như thế này anh đau lòng lắm. Em là một cô gái tốt, em chân thật, không giả dối, mọi người ai cũng nhìn thấy mà, em không ích kỉ đâu – Anh dịu dàng nói.
Nó ôm chặt lấy Eric, vùi đầu vào ngực anh mà khóc. Anh dịu dàng ôm chặt nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc của nó. Nó khóc rất lâu, khóc rất nhiều, nước mắt thấm ướt đẫm một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi trắng của Eric. Rồi tiếng nấc của nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Biết nó đã ngủ, Eric dùng tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mi nó rồi bế nó lên lầu, dịu dàng nói:
- Anh sẽ giúp em làm rõ chuyện này.
Dừng bước trước phòng nó, anh đẩy cửa bước vào, cảm thấy hơi ngại vì tự vào phòng nó nhưng cũng không đành để nó ngủ ở dưới phòng khách. Đặt nó lên giường, Eric đắp chăn cho nó rồi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Phần 38:
Eric dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ rồi chuẩn bị đi về. Lúc đó, hắn cũng vừa về tới, thấy anh, hắn cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi một cảm giác khó chịu chiếm lấy hắn, trong lòng nảy sinh muôn ngàn câu hỏi. Hắn lạnh lùng:
- Tại sao anh lại ở đây? Cũng đã khá khuya rồi phải không? (11 giờ ạ)
- May mời tôi đến để ăn tối, bây giờ tôi về đây, chào anh – Eric mỉm cười, không quan tâm đến sự khó chịu trong giọng nói của hắn.
- Tại sao cô ấy lại mời anh đến đây? – Hắn nhíu mày khó hiểu
- Vì anh không có ở nhà – Eric bình thản đáp.
- Anh…- Hắn gằn từng tiếng, xốc cổ áo của Eric lên – Anh có ý gì hả?
Eric nhìn thẳng vào mắt hắn, dùng tay gỡ tay hắn ra, lạnh nhạt đáp:
- Anh có thể đi ăn cùng người con gái khác thì tại sao cô ấy lại không thể ăn tối cùng tôi? Hơn nữa, chính cô ấy mời tôi đến, anh lấy quyền gì mà nổi giận?
Tay hắn siết chặt lại thành nắm đấm, run run, ánh mắt đầy sát khí, miệng gằn từng chữ:
- Tôi là chồng-sắp-cưới-của-cô-ấy, hơn nữa, tôi đi với em kết nghĩa của tôi, không phải “người con gái khác”
- Vậy chắc hẳn cô em gái đó rất quan trọng với anh phải không? Quan trọng còn hơn cả May? – Khoé miệng Eric nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng hoàn hảo.
- Dĩ nhiên là không, cô ấy là tất cả của tôi, đừng ở đó nói xằng bậy.
- Tất cả? – Eric mỉm cười – Tôi không nghĩ vậy đâu, nếu là tất cả thì anh đã nhanh chóng về với May rồi, không phải để cô ấy chờ đợi mỏi mòn như vậy đâu.
Hắn nhíu mày khó hiểu:
- Anh nói vậy là sao? Chờ đợi mỏi mòn chuyện gì?
- May đã nấu cho anh một bữa tối rất đặc biệt, cô ấy nói rằng thấy anh dạo này mệt mỏi nên muốn tẩm bổ cho anh – Eric lạnh lùng nói – Những gì tôi ăn tối nay chính là những thứ cô ấy nấu cho anh đấy.
Hắn nghe xong thì ngạc nhiên vô cùng:
- Cái gì chứ? Sao cô ấy không nói với tôi? Nếu biết, tôi đã về nhà rồi
- Anh không biết? – Eric nhướng một bên mày lên – May nói có gửi tin nhắn cho anh kia mà.
- Tin nhắn? Tôi thật sự không biết.
Eric thở dài, anh tin hắn nói thật, nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của hắn cũng đủ biết. Anh lạnh lùng:
- Tôi không quan tâm chuyện anh có biết hay không, May đã rất buồn, tôi khuyên anh nên đối xử với cô ấy thật tốt, không thì đứng trách tôi.
- Sao anh lại quan tâm đến cô ấy như vậy? – Hắn lạnh lùng nói
- Anh không cần phải biết.
Dứt lời, Eric nhanh chóng vào xe và chạy đi, để mặc hắn đứng đó. Rồi hắn lấy điện thoại ra xem, miệng lẩm bẩm:
- Làm gì có tin nhắn nào chứ? Chuyện này là sao?
Chần chừ một lát, hắn chạy vào nhà tìm nó nhưng không thấy, hắn liền tức tốc chạy lên phòng nó. Nó đang ngủ rất say, người nồng nặc mùi rượu, cựa quậy không ngừng. Hắn nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh nó và tìm điện thoại của nó. Đúng như Eric nói, quả thật nó có gửi cho hắn một tin nhắn và thậm chí còn gọi cho
1 .. 19 20 21 [22] 23 24 25 .. 76