lần.
Đột ngột trái tim của Ái Hy đập chậm một nhịp, cảm giác lo sợ lại xâm chiếm lấy cảm xúc của Ái Hy.
Đưa tay ra đón lấy chiếc nhẫn trên tay Vĩnh Kỳ, Minh Vỹ nở một nụ cười lạnh lùng.
- “Chắc em cũng không cần nó nhỉ?” – Minh Vỹ siết chặt bàn tay đang giữ chiếc nhẫn lại, đôi mắt màu hổ phách đang sáng lên trong màn đêm.
Ánh trăng lên cao, bầu trời đêm cũng được thứ ánh sáng huyền ảo làm nhạt bớt phần nào bóng tối tĩnh mịch.
Minh Vỹ nhìn Ái Hy, ánh nhìn phức tạp khiến Ái Hy trở nên bối rối.
Chỉ một hành động vô tình của Ái Hy cũng khiến trái tim Minh Vỹ như bị một nhát dao cứa vào, từ từ nhưng vô cùng đau đớn.
Đám đông vây lấy cả ba người bắt đầu xì xào bàn tán.
Trên đời này, Minh Vỹ ghét nhất là hạng người không biết điều và hạng người thích xen vào chuyện người khác.
Chuyển ánh mắt nghi hoặc từ Ái Hy sang ánh mắt uy hiếp với đám người kia, Minh Vỹ trừng mắt, chợt đám đông ấy lập tức tản ra…trả lại không gian riêng tư cho những người trong cuộc.
- “Anh hỏi lại một lần nữa, em thật sự muốn kết thúc với anh?” – Vĩnh Kỳ vẫn cố gắng thắp sáng cho tia hy vọng nhỏ nhoi, lên tiếng một lần nữa.
Ái Hy không nói gì, bầu không khí đang dần trở nên vô cùng gượng gạo. Khẽ nhắm mắt lại, Ái Hy đang cố gắng tìm kiếm chút gì đó gọi là lòng thương cảm trong cuộc chơi này.
- “Tôi thật sự muốn kết thúc!” – Ái Hy từ từ mở mắt, giọng nói nghiêm túc lại một lần nữa khiến một người đau.
- “Nếu em thật sự muốn kết thúc, anh sẽ không níu kéo nữa.” – Giọng nói Vĩnh Kỳ lạc hẳn đi, chất giọng thoáng run rẩy đưa cặp mắt đau đớn tột cùng nhìn Ái Hy dứt khoát. – “Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc.”
Phía bên kia vẫn là sự im lặng vốn có, công viên giải trí đang dần trở nên vắng vẻ.
- “Tạm biệt em.” – Vĩnh Kỳ nói trong tuyệt vọng, giá mà lúc này có thể làm gì vơi bớt nỗi đau quá lớn trong lòng…cất bước bỏ đi.
Ái Hy nhìn theo bóng dáng cô độc trước mắt đang dần khuất xa tầm nhìn, nhưng cảm giác lo lắng vì người kế bên vẫn đeo bám theo tâm hồn của Ái Hy.
Ác quỷ đang dần trở nên lạc lõng trong chính thế giới của mình…bóng tối.
- “Này, anh sao vậy?” – Ái Hy ngượng ngùng lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng, ngước lên nhìn Minh Vỹ.
Thứ Ái Hy nhận được từ Minh Vỹ là đôi mắt màu hổ phách vô cảm và nụ cười nhạt trên môi.
Dáng vẻ bất cần của Minh Vỹ khiến Ái Hy cảm thấy việc mình vừa làm hết sức tàn nhẫn.
Minh Vỹ không trả lời, bước chân bắt đầu chậm rãi di chuyển, để mặc Ái Hy lại phía sau.
Đây là lần đầu tiên Minh Vỹ lạnh lùng với Ái Hy đến thế. Ái Hy lặng người nhìn theo bóng dáng của ác quỷ, đôi mắt pha lẫn chút đau đớn.
Bước đi không ngoảnh đầu lại, thẳng lưng và luôn nhìn về phía trước.
Minh Vỹ cứ thế cất bước…
Không một tiếng động từ phía sau, không một bàn tay ngượng ngùng nắm lấy tay áo, không một lời nói níu kéo trở lại…
Vô tâm…
Thêm ba bước chân, trái tim chùng xuống vì thất vọng…
Lại thêm ba bước chân, cảm giác bất an vây kín tâm hồn Minh Vỹ…
Thêm ba bước chân nữa, dừng bước chân đứng yên và cảm nhận…
Vẫn không hề có một động tĩnh gì cả!
Minh Vỹ từ từ quay mặt lại, nhưng hình bóng Minh Vỹ tìm kiếm không hề ở đó. Tất cả chỉ là một màn đêm bao phủ không gian yên tĩnh.
…
“Có phải…
…anh cũng là một con rối trong tình yêu?”
…
Ái Hy không còn ở đó, thứ duy nhất ở lại là mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá đang phát sáng trên mặt đất.
Chap 19:
Như cách anh tìm thấy em
Mặt dây chuyền cỏ bốn lá phản chiếu ánh trăng khuya tạo nên những vệt dài sáng chói trên mặt đất.
Minh Vỹ lặng người nhìn vật thể đang phát ra những tia sáng mờ ảo ấy, đôi mắt màu hổ phách dần tối sầm lại.
Bước chân lại một lần nữa được cất bước, nhưng lại đi ngược về thời điểm xuất phát.
…
Nhìn mặt dây chuyển cỏ bốn lá dưới chân, Minh Vỹ nhíu mày.
…hành động tiếp theo là nhấc chân dẫm nát mặt dây chuyền.
Gương mặt lạnh lùng của ác quỷ càng trở nên nhẫn tâm hơn trước ánh trăng thần bí.
Những mảnh nhỏ của mặt dây chuyền tạo thành vô số những hạt thuỷ tinh lấp lánh dưới mặt đất, nhưng đau đớn và vô tình biết bao.
…
Minh Vỹ lấy chiếc điện thoại trong túi ra, sau đó bắt đầu nhấn nút gọi.
- “Thiếu gia, có chuyện gì ạ?” – Phản hồi từ phía bên kia là một giọng nói trầm trầm của một tên cận vệ.
- “Cho người đến công viên giải trí Dream.” – Minh Vỹ lạnh lùng trả lời, tiếp theo cho điện thoại vào túi.
Những bước chân gấp gáp bước đi, khác hẳn với những bước chân chậm rãi ban nãy. Sự khác biệt là ở sự chờ đợi và lo lắng.
…
- “Thả tôi ra!” – Ái Hy nhìn đám người trước mặt bằng đôi mắt căm phẫn, nhưng chủ yếu chỉ dành riêng cho hai người trong số đó.
Không gian ẩm thấp đầy bụi này khiến Ái Hy cảm thấy khó chịu, lại thêm hai tay bị trói chặt không thể cử động một cách thoải mái. Cơn giận dữ trong lòng Ái Hy lại tăng thêm bội phần.
- “Ngoan nào, em biết rõ anh không hề muốn làm em bị tổn thương.” – Một người lên tiếng, bóng dáng cao lớn đứng cho hai tay vào túi quần nhìn Ái Hy đang bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ, giọng nói hơi kích động. – “. anh muốn giết hắn ta chứ không phải em, Ái Hy à.”
Bàn tay ấy đưa lên vuốt nhẹ gương mặt của Ái Hy.
…nhưng đáp lại chỉ là một cái ngoảnh mặt chứng tỏ sự khinh miệt.
Khoé môi của gương mặt đó khẽ nhếch lên, tạo nên một nụ cười nửa miệng.
- “Em tốt nhất là nên biết điều một chút.” – Giọng nói ấy lại vang lên, hắn ta hất mặt về phía Ái Hy ra hiệu cho bọn đàn em phía sau.
- “Anh…anh…” – Ái Hy rơi vào tình trạng kích động cùng cực, đôi mắt tuyệt vọng chiếu thẳng vào chàng trai trước mặt. – “…Triết Dạ, anh bị làm sao vậy?”
- “Chẳng sao cả, anh có chút việc cần thanh toán với thằng chồng của em thôi, anh chẳng hề có ý định làm hại em…” – Triết Dạ lại mỉm cười, sau đó quay mặt lại hỏi người phía sau. – “…đúng không, Vĩnh Kỳ?”
Vĩnh Kỳ xót xa nhìn Ái Hy, nhưng vẫn gật đầu tán thành.
- “Triết Dạ, từ nay em và anh sẽ không còn là anh em nữa!” – Ái Hy nói trong vô thức, lí trí đang bị lấn áp bởi sự căm hận.
- “Được thôi…” – Triết Dạ nhún vai, cố ý gằn từng chữ. – “…anh và em vốn dĩ đâu phải là anh em!”
Câu trả lời dửng dưng từ phía bên kia như một đòn tâm lí đè nặng lên trái tim Ái Hy.
“Không phải là anh em sao?”
Ái Hy bắt đầu mất bình tĩnh. câu trả lời của Triết Dạ đã gây ra một cú shock quá lớn ảnh hưởng đến tâm lí của Ái Hy.
Chìm sâu vào nỗi thất vọng và đau đớn tột cùng, vô thức trên gương mặt Ái Hy xuất hiện một vệt nước dài. là nước mắt của một nỗi đau quá lớn.
Viễn cảnh sự việc lúc Minh Vỹ bước đi…
Ái Hy lặng người nhìn theo bóng dáng Minh vỹ từ phía sau, đôi chân bắt đầu cất bước đi theo.
- “Ái Hy.” – Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến bước chân của Ái Hy khựng lại.
Đồng thời lúc đó, Vĩnh Kỳ ôm thật chặt Ái Hy từ phía sau.
- “Anh Triết Dạ gặp tai nạn.” – Vĩnh Kỳ ghé sát tai Ái Hy thì thầm, một tay giữ ngang eo Ái Hy.
- “Tai nạn?” – Giọng nói Ái Hy thoáng run rẩy, đôi mắt chứa ánh nhìn đầy lo sợ, gấp gáp quay người nắm lấy tay áo của Vĩnh Kỳ lay lay. – “Anh ấy sao rồi?”
- “Nhanh rời khỏi chỗ này, anh ấy đang chờ em.” – Đôi mắt Vĩnh Kỳ không dám nhìn thẳng vào Ái Hy, ngoảnh mặt sang hướng khác điềm tĩnh đáp. – “Đi nào!”
Sự việc xảy ra quá nhanh, Ái Hy khô
1 .. 12 13 14 [15] 16 17 18 .. 72