Đọc Truyện 80 Triệu Cho Một Lời Hứa - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
XtGem Forum catalog
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện 80 Triệu Cho Một Lời Hứa

Đọc Truyện 80 Triệu Cho Một Lời Hứa

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 482

Đọc Truyện 80 Triệu Cho Một Lời Hứa

lớn.

- Xin bác sĩ hãy cứu lấy con gái tôi, mất bao tiền cũng được. Ông Đặng gào lên thảm thiết quá. chính ông là kẻ gián tiếp đấy cô bé đến tình trạng này còn gì.

- Chúng tôi sẽ cố hết sức thư ông, nhưng…Cô bé bị suy tim quá nặng…

- Trời ơi! …

Vũ chết lặng…Cái gì đang xảy ra đây. Có ai nói với tôi đây là một giấc mơ không? Ai đó đánh thức tôi dậy với.

Vũ ngây người nhìn quanh. Chỉ đến khi xung quanh toàn tiếng nấc. Cậu mới định thần.

- Hức hức đừng bỏ chồng.

Nhìn một thanh nhiên,trẻ đẹp như Nam đang quằn quại trong tiếng nấc. vũ biết anh ta yêu Quỳnh Anh lắm.

Anh ta thật xứng đáng! Vũ chỉ là một kẻ bất tài. Không thể đem lại hạnh phúc,cũng như sự bình yên cho cô bé.

Đâu đó phòng bên cạnh có tiếng nói:

- Ông cần bao nhiêu? Tôi sẽ trả gấp đôi, chỉ cần con tôi sống?

Tiếng ông Đặng nhạt nộ, ông ta luôn vậy. Cho dù người trước mắt là người đang cố gắng hết sức để cứu lấy con gái duy nhất của ông.

- Chúng tôi đã rất cố gắng thưa ông? Tiểu thư có nhóm máu RH- đây là nhóm máu rất hiếm. việc phải thay toàn bộ máu và tủy đã rất khó khăn thưa ông. Huống chi tiểu thư phải cần có một con tim khoẻ mạnh để hoạt động cơ chế co bóp thay cho cho con tim đang chết dần chết mòn.

Vũ điếng người! Trời ơi tại sao một cô bé như quỳnh Anh lại mang trên người các căn bệnh tử thần như vậy.

- Vậy % sống của con gái tôi là bao nhiêu?

Ông bác sĩ ngập ngừng…

- Hôm nay là 10% còn ngày mai thì chúng tôi chưa biết thưa ông? Nếu ngân hàng máu và tim có được thứ chúng ta cần thì % có thể sẽ khá hơn.

- Các người cứ liệu hồn! Nếu con gái ta làm sao? Ta sẽ không tha cho cái bệnh viện này đâu?

Ông Đặng tức giận,ra khỏi phòng ông bác sĩ, không quên để lại lời đe doạ.

Nam nắm chặt tay cô bé! Hơi ấm của anh lan toả khắp căn phòng lạnh lẽo. Ai nhìn vào cũng sót thương cho đôi vợ chồng trẻ.

Ngày hôm đó ai cũng nín lặng. Nhìn vào điện não đồ. Dòng điện vẫn chạy từ từ…

Cuối cùng ông trời không đánh mất tia hi vọng. Cô bé đã tỉnh lại…

Nhìn Nam đang ngủ gục,bàn tay vẫn nắm chặt tay cô. Cô bé thương Nam lắm, Nam là một người tốt.

- N..a…m!

Nam bừng tỉnh, anh vui sướng khi thấy cô bé đã tỉnh…

Mọi người ùa vào,hân hoan nhìn cô bé…

Quỳnh Anh mỉm cười,cô thật hạnh phúc khi bên cạnh luôn có những người thân vây quay…

Cô nhìn quanh tìm một dáng người…nhưng không thấy.

- Thằng chó đó đã đi rồi!

Khánh và cha cô bé bước vào…

- Cha xin lỗi đã bắt ép con!

Ông Đặng tiều tụy,đứng nhìn cô bé…

- Anh xin lỗi…

Nam gạt nước mắt,tay vẫn nắm chặt tay…

quỳnh Anh xin lỗi…vì Vũ

Cô đã làm cho Nam phải đau lòng…

Cô đã làm cho mọi người phải lo lắng…

Cô bé hối hận…Vì

vũ đã bỏ cô bé mà đi

vũ mà cô đã gắng công chờ đợi.

vũ mà để giờ cô phải như thế này…

- Mọi người yêu em lắm!

Nam thỏ thẻ, bàn tay anh vẫn không buông rời bàn tay cô bé…

Trong phut chốc…cô bé rất thương Nam. Hình ảnh Vũ đã biến mất…

- Thế em bị bệnh gì vậy?

Nam ớ người, cậu không biết phải làm sao.

Thấy Nam như vậy, cô bé quay ra hỏi mọi người…

Ai cũng im lặng…

Cô bé quay ra ông Đặng với anh mắt cương quyết…

Ông Đặng hiểu rõ con gái mình…chuyện gì đến cũng sẽ phải đến…ông mấp máy mồm:

- Con phải cố gắng…bác sĩ nói con bị…

Cả căn phòng im bặt,ai cũng biết điều ông Đặng sắp nói ra…họ thương cô bé sẽ không chịu được…phải chi ông trời đừng quá ác…

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự im lặng đáng sợ…

Ông Đặng chậm dãi nghe điện thoại…nét mặt bất ngờ đan xen vui sướng của ông, khiến cô bé và mọi người ngạc nhiên…

Cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc nhanh chóng…nhưng những lời ông bác sĩ nói trong điện thoại làm ông không khỏi vui sướng.

- “Đã tìm được người có cùng nhóm máu với con gái ông,và người đó đã chấp nhận hiến tủy và tim ”

Nhưng ông cũng bất ngờ khi ông bác sĩ nói câu thứ 2:

- “Cậu ta đã không nhận số tiền ông đưa, chúng tôi sẽ gửi trả ông sau cuộc phẫu thuật ”

Ông Đặng mặc kệ, ông quay sang con gái, dõng dạc nói từng lời:

- Con sẽ phải trải qua cuộc phẫu thuật tim,% sống rất ít..con có dám thử thách không?

Quỳnh Anh mỉm cười, nắm chặt tay Nam…cô khẽ gật đầu…

Ngoài cửa sổ,một chú bướm trắng bay vào…lượn lờ đậu trên tay cô…

Quỳnh Anh mỉm cười với Nam…Đây có lẽ là một điềm may mắn…

Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ…

Đây là một ca khó…cả ông bác sĩ lẫn những người mổ phụ đã phải rất cô gắng.

- Dao, kéo,chỉ, may vào..

Ông bác sĩ thoăn thoắt trên con dao mổ của mình…

- xuất huyết nhièu quá…

- Cầm máu khẩn trương

- Mạch đập yếu đi..

- Điện não đồ tắt rồi…

Không! Không thể có 2 cái chết trong tay ông được…ông bác sĩ mắt hoa lên…

- Xoa bóp!

- Tiêm thuốc trợ tim!

- Vẫn không thấy hiện tượng gì…

Ca phẫu thuật đã thất bại!

Ông bác sĩ đã rất cố gắng, nhưng số người sao địch lại số trời…

Cả nhóm mổ, đều đã thấm mệt…họ đã chiến đấu suốt hơn 5 tiếng với tử thần…nhưng đã thua cuộc! !

- Nam như nghẹt thở…nhìn đén báo nhấp nháy.làm anh không khỏi có cái suy nghĩ đập nhát cánh cửa rồi xông vào…

Đèn đã tắt…

Hàng chục con người đứng trước cánh cửa đợi chờ…đợi chờ…

Ông bác sĩ mở cánh của đi ra…

- Chúng ta thua rồi!

Ông bác sĩ bất lực nhìn các đồng nghiệp…

Ánh mắt ông đỏ hoe…gục xuống…

Một cánh bướm…

- Sao lại có bướm ở đây…phòng mổ mà…

ông bác sĩ nói trong cơn mệt mỏi…những bác sĩ khác,những y tá nhìn theo ông…

Không hiểu họ bị hoa mắt nhưng đây quả là kì tích…

Cánh bướm bay đến chỗ cô bé…

Điện não đồ đã hoạt động trở lại…

Ông bác sĩ không tin vào mặt mình,ông chạy lại bắt mạch…

Mạch đã dập lại…

Cả phòng mổ như bừng sáng tia hi vọng…

Họ nhanh chóng khâu lại các vết mổ…

Thành Công! …

Nhìn vào ánh mắt hân hoan của những người đang đứng trước cửa phòng mổ, ông cũng thấy vui lây…lần đầu tiên trong đời…hơn 30 chục năm làm bác sĩ..ông gặp những chuyện éo le và kì lạ như ngày hôm nay…

Tinh! Tong!Tinh!Tong!

- Con có đồng ý sẽ yêu người đàn ông này đến cuối cuộc đời không?

Vẫn lại là ông cha xứ đó…vẫn lại là sự im lặng đó…

- Con đồng ý! 2 tiếng đồng ý của quỳnh Anh làm Nam như phát điên lên vì vui sướng…Anh bế bổng cô lên và đặt một nụ hôn ấm nồng…

Cả nhà thờ rộn vang tiếng nhạc…

Ông bác sĩ già hôm đó cũng được mời đến…nhưng đã đi về trước…chỉ để lại một phong bì có ghi tên của người đã hiến tặng mạng sống cho cô dâu…

Trên đường về ông tạt qua bệnh viện…vào mảnh đất phía sau…Nơi đây là nghĩa trang an táng cho những người bệnh không ai thân thích…

Đứng trước một ngôi mộ mới…ônng không khỏi nhớ lại buổi sáng hôm đó

- – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - – - -

Tôi vẫn không quên được buổi sáng hôm đó…

Tôi đang rất đau đầu.về căn bệnh của cô bé đó lần đầu tiên sau hơn 30 năm tôi mới gập một người bệnh nặng như cô bé này…nhưng với tất cả điều đó không thể bằng điều tôi đang chứng kiến…

Tôi vẫn nhớ đó là một chàng trai trẻ…

Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn tôi..

Tay anh ta đẩy vè phía tôi một mảnh giấy xét nghiệm…

Tôi chưa hết vui mừng khi thấy anh ta cũng thuộc nhóm máu Rh- nhóm màu hiếm và còn tủy cũng hoàn toàn phù hợp thì đã bị sự bất ngờ đến rờn rợn khi anh ta bảo…

- Hãy lấy toàn bộ máu và tủy của tôi cho cô bé ấy! Hãy để cô ấy sử dụ

1 2 3 [4] 5
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)