“Em cũng rất vui khi Tú Linh tìm được tình yêu và hạnh phúc. Nhưng mà tên xấu xa kia đâu có nói là hắn yêu Tú Linh. Em sợ hắn chỉ đang mang Tú Linh ra để trêu đùa thôi.”
“Nếu em sợ, sao chúng ta không bắt hắn làm giấy cam đoan.” Hiếm khi mới có cơ hội chỉnh Vũ Gia Minh một trận, Hoàng Tuấn Kiệt phải lợi dụng triệt để.
Bên này, Vũ Gia Minh cẩn thận dùng khăn tay lau nước mắt cho Tú Linh.
“Em đừng khóc! Hãy tin anh, những lời anh nói hoàn toàn là sự thật, anh không có lừa em.” Vũ Gia Minh dùng giọng ngọt ngào nhất để trấn an Tú Linh.
Tú Linh cúi đầu, ngượng ngùng không biết dùng thái độ gì để đối mặt với Vũ Gia Minh.
“Tú Linh! Em nghe anh nói gì không?” Vũ Gia Minh nâng cằm Tú Linh lên, đôi mắt thâm tình nhìn Tú Linh. Trong đáy mắt hắn giờ chỉ còn duy nhất một mình hình bóng của Tú Linh, trong trái tim hắn cũng thế.
Tú Linh chớp mắt. Để cho hai giọt lên long lanh như pha lê lăn dài xuống má, Tú Linh nghe lòng mình mênh mang hạnh phúc và vui sướng.
Chap 39:
Vì sự an toàn của Thư Phàm và Tú Linh, Hoàng Tuấn Kiệt đành nhượng bộ để Thư Phàm ở lại căn biệt thự riêng của Vũ Gia Minh.
Thư Phàm vốn định mang Tú Linh theo mình cùng Hoàng Tuấn Kiệt đến căn hộ riêng trên tầng sáu sống. Nhưng sau khi nghe Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh phân tích tình hình của cả bốn người, cuối cùng không chỉ có một mình Hoàng Tuấn Kiệt nhượng bộ, mà ngay cả Thư Phàm cũng phải đồng ý.
Vũ Gia Minh cố ý sắp xếp Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt một phòng trên lầu hai.
Hoàng Tuấn Kiệt vì mấy ngày chưa tắm rửa, nên mượn tạm phòng tắm của Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh mặc dù đau muốn hét ầm lên, nhưng vì giữ thể diện, hắn đành phải cố nén đau: “Tôi chỉ muốn tốt cho hai người thôi.”
“Không cần.” Thư Phàm càng ngày càng ghét Vũ Gia Minh. Chỉ cần nghĩ mai sau mình phải gả em gái cho một kẻ xấu xa và mặt dày giống như Vũ Gia Minh, Thư Phàm hận không thể dùng dao băm hắn mấy nhát.
Vũ Gia Minh đứng dựa người vào thành cửa. Thu lại nụ cười, hắn nghiêm túc hỏi Thư Phàm: “Cô đã biết nguyên nhân vì sao Trác Phi Dương cho người bắt cóc và giam giữ cô chưa?”
Nghe Vũ Gia Minh nhắc đến Trác Phi Dương, bất giác Thư Phàm buồn hẳn: “Tôi có hỏi anh ấy mấy lần nhưng anh ấy không chịu nói.”
Thư Phàm ngước mắt nhìn Vũ Gia Minh. Thư Phàm nghi ngờ hỏi hắn: “Phải chăng anh đã biết được điều gì rồi?”
Vũ Gia Minh nhếch mép. Hắn là một kẻtự cao tự đại, hơn nữa lại đa nghi. Đối với hắn, trên đời này ngoài danh và lợi thì không còn thứ gì để vào mắt. Nhưng kể từ khi gặp, quen biết, rồi yêu Tú Linh, hắn đã không còn sống vô tình giống như trước kia nữa.
Từ lâu hắn đã coi Hoàng Tuấn Kiệt vừa là bạn thân vừa là đối thủ của mình. Hiện giờ hắn coi Thư Phàm là người thân của hắn, dù rằng hắn mới chỉ miễn cưỡng chấp nhận điều này. Tuy nhiên, hắn cũng không muốn người thân của hắn gặp phải vấn đề gì.
“Cô có biết Trác Phi Dương có một người em gái tên Trác Phi Tuyết không?”
“Tôi không biết.” Thư Phàm nhìn về xa xăm: “Mặc dù chúng tôi sống gần nửa tháng trên hoang đảo, nhưng anh ấy không bao giờ nhắc về gia đình.”
“Cô thích Trác Phi Dương?” Vũ Gia Minh hứng thú nhìn Thư Phàm. Nếu Thư Phàm thích Trác Phi Dương, vậy còn Hoàng Tuấn Kiệt? Bỗng dưng, Vũ Gia Minh thấy thương hại cho Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tôi thích anh ấy.” Thư Phàm đơn giản trả lời, không giải thích gì thêm.
Vừa hay, lúc đó Hoàng Tuấn Kiệt đi từ trong phòng tắm ra. Hắn vừa mới chớm đặt chân lên bậc cửa, đã nghe rõ ràng câu trả lời của Thư Phàm. Bước chân của hắn khựng lại, tay siết chặt lấy khăn tắm.
“Trác Phi Dương đã chết rồi. Chẳng lẽ cô vẫn còn thích hắn?” Vũ Gia Minh khoanh tay, khuôn mặt trầm xuống.
“Tình cảm không dễ thay đổi như thế.” Thư Phàm quay lại nhìn Vũ Gia Minh: “Một người đã chết càng khắc ghi sâu hơn vào trí nhớ của một người còn sống.”
“Nếu thế thì tôi chúc mừng cô.” Vũ Gia Minh cười nhạt: “Tôi đang lo, nếu cô thích Hoàng Tuấn Kiệt khi gặp tình địch của mình sẽ khiến cô buồn và phiền lòng.”
Thư Phàm giật mình, mở to mắt nhìn Vũ Gia Minh: “Anh có ý gì? Tình địch? Ai là tình địch?”
“Em gái của Trác Phi Dương – Trác Phi Tuyết.” Vũ Gia Minh trả lời. Ban đầu, hắn rất muốn trêu tức Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm. Nhưng sau khi nghe câu trả lời của Thư Phàm, hắn lại không vui nổi: “Trác Phi Dương bắt cóc cô có liên quan đến cô ấy.”
“…” Thư Phàm im lặng, lòng buồn tê tái. Là một người thông minh, chỉ cần nghe Vũ Gia Minh nói sơ qua, Thư Phàm đã nắm được toàn bộ.
Thư Phàm luôn thắc mắc muốn biết nguyên nhân vì sao Trác Phi Dương lại cho người bắt cóc và giam giữ mình. Nhưng thật không ngờ, hắn làm tất cả chỉ vì cô em gái.
Thư Phàm cười buồn, đáy mắt đong đầy lệ. Thư Phàm không biết mình nên vui hay nên buồn. Biết hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời mình, không hề có mối huyết hải thâm thù, Thư Phàm thấy nhẹ nhõm cả người. Nhưng một mặt, Thư Phàm lại thấy tức giận và bực mình. Mặc kệ vì nguyên nhân gì, lẽ ra cả hai không nên mang mạng người ra để đùa giỡn mới phải.
Thư Phàm tập trung vào suy nghĩ đến nỗi không phát hiện ra Vũ Gia Minh đã rút lui từ lâu.
Đứng trong phòng tắm, Hoàng Tuấn Kiệt soi mình trước gương. Tâm trạng của hắn rất nặng nề, nặng đến mức hắn muốn khuỵ xuống. Lòng hắn rất đau, đau đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, lồng ngực hắn co thắt, hắn không thở được.
Điều mà hắn lo ngại cuối cùng cũng đến. Người con gái mà hắn yêu đã thích và yêu một người đàn ông khác.
Vốc nước trong lòng bàn tay, Hoàng Tuấn Kiệt liên tục rửa mặt. Hắn muốn mình thật tỉnh táo. Hắn rất muốn hận, nhưng không biết hận ai. Rất muốn căm ghét, nhưng không biết nên căm ghét người nào. Có lẽ hắn nên hận và nên căm ghét chính mình.
Hắn trách bản thân mình không biết nắm chắc thời cơ, không biết tỏ tình đúng lúc. Nhưng hắn chợt nghĩ, liệu Thư Phàm có chấp nhận tình cảm của hắn khi hắn tỏ tình không? có thay đổi khi gặp Trác Phi Dương không, hay là tất cả đều là do duyên số? Thư Phàm vẫn sẽ không chấp nhận tình cảm của hắn và vẫn yêu Trác Phi Dương, cho dù hắn là người đến trước và cho dù hắn có tỏ tình trước đi chăng nữa?
Câu trả lời bây giờ không còn quan trọng đối với hắn nữa. Tất cả đều đã quá muộn màng rồi. Thư Phàm đã chọn Trác Phi Dương, không phải là hắn.
Đứng trong phòng tắm đến gần một tiếng đồng hồ. Sau khi đã rửa trôi hết tất cả mọi phẫn uất, cố nén xuống tất cả mọi tình cảm và nỗi đau xuống tận đáy lòng, Hoàng Tuấn Kiệt mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài.
Thư Phàm đứng quay lưng lại với Hoàng Tuấn Kiệt, hai tay đặt trên thành cửa sổ, mắt nhìn về phương xa, khuôn mặt phảng phất ưu tư.
“Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt bước lại gần Thư Phàm. Tay run run muốn chạm vào vai Thư Phàm, nhưng lại rụt rè không dám. Trong tai Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn văng vẳng câu trả lời: “Tôi thích anh ấy” của Thư Phàm.
“Anh đã tắm xong rồi?” Thư Phàm quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, trên môi nở một nụ cười.
“Ừ.” Hoàng Tuấn Kiệt chua xót, gượng nở một nụ cười. Từ giờ phút này trở đi, cuộc sống của hắn chỉ có thê lương cùng buồn khổ.
Thư Phàm chìm vào suy tư nên không để ý đến khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt cô đơn và lạc lõng của Hoàn