dụng cơ hội ông Hoàng chú ý vào Thư Phàm, miệng lắp bắp mắng chửu Thư Phàm, đã đút ngay viên thuốc vào miệng ông ta, sau đó dùng sức bắt ông ta phải nuốt xuống.
Thư Phàm không nhịn được cười, đã cười đến chảy cả nước mắt, tâm tình Thư Phàm tốt dần lên. Thư Phàm đã tự hứa với lòng là khi nào tìm được kẻ chủ mưu đứng trong bóng tối thuê sát thủ giết chết Hoàng Tuấn Kiệt, sẽ trả thù kẻ đó thật tàn khốc. Nay đã tìm được rồi, Thư Phàm làm sao có thể quên lời hứa của mình.
Lúc ông Hoàng bị ba người vệ sĩ lôi ra khỏi phòng, ông ta không ngừng gào thét và mắng chửu Thư Phàm.
Thư Phàm vẫy vẫy tay chào ông Hoàng, môi cười toe toét.
Vũ Gia Minh khóe môi co giật. Hắn bây giờ mới biết ác ma thứ thiệt không phải là hắn, mà là Thư Phàm. Cách trả thù của Thư Phàm còn tàn độc hơn cả hắn.
Vũ Gia Minh vuốt mồ hôi lạnh, tự nhắc nhở bản thân mình là trăm triệu lần không nên đắc tội với Thư Phàm. Nếu không sẽ bị Thư Phàm cho uống thuốc độc giống như ông Hoàng vừa rồi.
Chap 45:
Thư Phàm sau khi giải quyết xong chuyện của ông Hoàng, đã yêu cầu Vũ Gia Minh đưa mình đến chỗ của Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm đe dọa, nếu hắn không đưa mình đi ngay lập tức, sẽ thay ông Hoàng nhận mũi kim tiêm vào người.
Vũ Gia Minh đã biết bản lĩnh sử dụng độc của Thư Phàm, nên không dám chần chờ, vội đáp ứng đưa Thư Phàm đi ngay.
Ông Gia Huy còn việc gia đình cần phải giải quyết. Ông không đi cùng Thư Phàm và Vũ Gia Minh. Vả lại, trong hơn một tuần vừa qua, ông đã đi thăm Hoàng Tuấn Kiệt một lần, thường xuyên nhận tin tức báo cáo lại tình trạng sức khỏe của Hoàng Tuấn Kiệt. Ông chỉ cần biết Hoàng Tuấn Kiệt đã tỉnh lại, và đang trong quá trình hồi phục là được.
Điều Thư Phàm không ngờ được là Hoàng Tuấn Kiệt vẫn nằm trong bệnh viện cũ, Vũ Gia Minh không chuyển hắn đi đâu cả.
Thư Phàm cảm thán, cảm thấy mình lẽ ra nên vừa học nghành y vừa tham gia một khóa huấn luyện về thám tử mới phải. Nếu Thư Phàm có một chút bản lãnh của thám tử, Thư Phàm đã phát hiện ra điều bất thường về cái chết của Hoàng Tuấn Kiệt rồi. Tuy vẫn còn tức giận và oán hận Vũ Gia Minh lừa mình, không chịu nói thật cho mình biết kế hoạch của hắn. Nhưng Thư Phàm rất vui và hạnh phúc, vì Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn sống. Vậy là giấc mơ của Thư Phàm có thể tiếp tục thực hiện được rồi. Lần này, Thư Phàm sẽ nắm chặt lấy mọi cơ hội, sẽ tận dụng mỗi phút mỗi giây sống bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, sẽ không bao giờ buông tay hắn ra nữa.
Đến bệnh viện, Thư Phàm hồi hộp và nôn nóng muốn phi thân lên lầu thứ năm để thăm Hoàng Tuấn Kiệt. Thư Phàm ngỡ tưởng mình đang mơ. Chỉ vừa mới hôm qua, Thư Phàm còn gào khóc trong phòng, còn cầm bức ảnh của hắn, ngắm nhìn đến ngây ngẩn cả người, còn đau khổ đến ngất đi. Thế mà hôm nay, lại nhận được tin hắn vẫn còn chưa chết, hắn vẫn còn đang sống trên đời.
Thư Phàm vui quá, vui đến mức muốn hét ầm lên.
Vừa đi theo Vũ Gia Minh lên lầu thứ năm, Thư Phàm vừa siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, nổi giận muốn đánh người.
Vũ Gia Minh lo sợ, len lén liếc mắt nhìn Thư Phàm. Hắn cảnh giác không dám đứng quá gần Thư Phàm. Hắn sợ Thư Phàm bất thình lình nổi điên lên, dùng mũi kim tẩm độc kia cắm phập vào thân thể hắn.
“Vũ Gia Minh!” Thư Phàm cố nén giận gọi nhỏ: “Tình hình sức khỏe của Hoàng Tuấn Kiệt thế nào rồi. Anh ấy không sao chứ?”
“Từ lúc tôi chuyển cậu ấy lên lầu năm, cậu đã tỉnh lại. Nói chung cậu ấy đang trong quá trình hồi phục.” Vũ Gia Minh cười, nhẹ giọng bảo Thư Phàm: “Lần nào tỉnh lại cậu ấy cũng đòi gặp cô bằng được. Nếu không phải do tôi hết lời khuyên cậu ấy và bảo cậu ấy phải cố nhẫn nhịn chờ đến khi kế hoạch được thành công, sợ rằng cậu ấy đã bất chấp tất cả để chạy đi tìm cô rồi.”
Thư Phàm cười cười: “Nói như thế có nghĩa là Hoàng Tuấn Kiệt đã tỉnh lại ngay vào ngày anh chuyển anh ấy lên tầng thứ năm?”
“Hoàng Tuấn Kiệt chết tiệt! Hắn đã tỉnh lại rồi cũng phải gọi điện thông báo cho mình một tiếng chứ? Đằng này hắn lại răm rắp nghe lời và làm theo yêu cầu của Vũ Gia Minh. Hừ! Để xem lúc nữa tôi dùng cách gì để chỉnh anh.” Thư Phàm bắt đầu giận lây sang cả Hoàng Tuấn Kiệt.
Vũ Gia Minh ngửi được mùi thuốc súng trong giọng nói của Thư Phàm. Tự dưng Vũ Gia Minh thấy ớn lạnh, và lo lắng thay cho sự an toàn của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cô đừng trách cậu ấy. Nếu có trách và có giận, cô nên trách ông Hoàng đã bắt chúng ta phải khổ sở và nhẫn nhịn như thế này.” Vũ Gia Minh cố đánh lạc hướng lòng thù hận và tức giận của Thư
Phàm sang một người khác. Nếu để Thư Phàm nổi điên lên ở đây, hắn không đảm bảo mình còn toàn mạng để trở về. Hắn còn chưa lấy vợ, hắn chưa thể chết được.
Tuy rằng hơi khoa trương một chút, nhưng Vũ Gia Minh hắn bao lâu nay đâu có tự nhận mình là một người tốt. Hắn là một người yêu bản thân mình, cũng ích kỉ và cao ngạo chẳng kém, làm sao hắn có thể để cho chính mình chịu thiệt. Trong chuyện này, hắn đâu làm vì mình, mà hắn làm vì sự an toàn của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm. Hắn cũng nghĩ thay cho hạnh phúc và tương lai của cả hai. Lẽ ra Thư Phàm phải cảm ơn hắn mới đúng chứ?
Nhìn khuôn mặt thiên biến vạn hóa của Vũ Gia Minh, Thư Phàm hận không thể đục năm, sáu lỗ trên mặt hắn. Hừ! Khuôn mặt đẹp trai của tên xấu xa này không biết đã lừa biết bao nhiêu cô gái rồi?
Thư Phàm không thèm chấp nhặt, và tình toán so đó thiệt hơn với hắn. Điều quan trọng nhất đối với Thư Phàm bây giờ là Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn sống. Còn những chuyện khác, Thư Phàm quyết định dẹp sang một bên.
Lên đến lầu năm, Thư Phàm cùng Vũ Gia Minh sánh đôi đi trên hành lang bệnh viện.
“Vũ Gia Minh!” Thư Phàm chân thành nói: “Cảm ơn anh! Dù tôi vẫn còn rất tức giận chuyện anh đã giấu diếm tôi, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh. Nếu không có anh, mọi chuyện đã không được giải quyết một cách nhanh chóng và thuận lợi như thế, Hoàng Tuấn Kiệt cũng không thoát khỏi nguy hiểm.”
“Không có gì.” Vũ Gia Minh cười, hài lòng vì Thư Phàm không còn tiếp tục truy cứu chuyện hắn không nói kế hoạch của mình cho Thư Phàm nghe nữa: “Hoàng Tuấn Kiệt là bạn tốt của tôi, hơn nữa hiện giờ tôi và cô sắp trở thành người một nhà, tôi không muốn người thân của mình xảy ra chuyện gì.” Có thể Vũ Gia Minh không phải là một người tốt hoàn toàn, nhưng những người thật lòng đối xử tốt và chân thành với hắn, hắn sẽ dùng cách tương tự để đối xử lại với người đó.
Thư Phàm hiểu được ẩn ý trong giọng nói của Vũ Gia Minh. Tuy mối quan hệ giữa Thư Phàm và Vũ Gia Minh vẫn giống như nước với lửa, nhưng Thư Phàm không còn căm ghét hắn giống như trước nữa. Ngoài ra, hiện giờ Vũ Gia Minh và Tú Linh đã là một đôi, Thư Phàm không có lý do gì để ngăn cản cả hai đến với nhau. Hạnh phúc và niềm vui của em gái, cũng là hạnh phúc và niềm vui của Thư Phàm.
Đến một căn phòng thoạt trông bình thường giống như những căn phòng khác, không có vệ sĩ canh gác, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy để vào được căn phòng này phải dùng mật mã mới mở được cửa.
Thư Phàm há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn. Thật khoa trương! Thư Phàm lắc đầu ngán ngẩm. Đây nhất định là do Vũ Gia Minh nghĩ ra. Chắc hắn cho rằng với cách này vừa không đánh động đến ông Hoàng, vừa không để cho người khác thâm nhập ra vào, xem ra Vũ