i lo lắng lắm, bỗng mắt cậu ấy nhoà đi, và My đã khóc.
MY KHÓC!
Lần đầu tiên tôi trông thấy My khóc!
Trong mắt tôi, cô ấy luôn là một đứa con gái rất mạnh mẽ, yêu bóng đá và thể thao, thế mà cũng có lúc My lại rơi nước mắt như thế này.
Tôi thực sự vô cùng bối rối và chẳng biết làm gì cả.
“My ơi, đừng khóc nữa mà. Gigi đã làm gì cậu à?”
My ngước xuống nhìn tôi (cô ấy cao hơn tôi 15cm) và nghẹn ngào:
“Không…thôi muộn rồi mình muốn đi về nhà.”
“Ừm, vậy thì đi về nhà thôi, đừng khóc nữa!”
Tôi khoác vai My và đi xuống nhà để xe. Trời bắt đầu nổi gió và khá lạnh. Hôm qua nghe dự báo thời tiết là chiều nay gió mùa về. Nghĩ đến cái lạnh, tôi lại thấy rùng mình.
Bọn tôi không ngồi lên xe mà dắt bộ một đoạn khá xa. My vẫn cứ im lặng mà không nói gì.
Tôi chắc chắn một điều là bọn Gigi đã khủng bố My, nhưng khủng bố ra sao và như thế nào thì tôi không rõ.
Nói gì đi nào My ơi, làm ơn đi mà.
Và cuối cùng thì cô ấy cũng đã nói với tôi.
“Kem…”
“Mình đây, cậu làm sao vậy?”
“Mình khó xử quá, mình chẳng biết làm sao nữa.”
“Làm sao là làm sao, cậu cứ nói đi!”
“Mình…”
“Mình làm sao?” – Tôi vồn vã.
“Gigi đã biết bí mật của mình rồi” – vừa nói My vừa bật khóc.
Tôi đứng ngây cả người ra.
“Xin lỗi vì mình chưa bao giờ nói điều này với cậu, thực sự rất khó nói, mình đã cố giấu thật kín trong lòng, vậy mà cũng bị Gigi phát hiện.”
“Bí mật gì cơ?”
My dừng hẳn lại. Gió bụi và đám lá khô cứ bay tứ tung dưới chân chúng tôi.
“Là…là mình thích Minh Nhật.”
HẢ?
CÁI GÌ CƠ?
Câu hỏi đó hiện lên to đùng trong đầu tôi: CÁI GÌ CƠ?
Trước mắt tôi có đúng là My “xù” không vậy? Một cô nàng tính cách chẳng khác gì con trai, chẳng bao giờ quan tâm đến những thứ lãng mạn, theo như tôi từng nhận xét thì mẫu người như My có đem cưa ra cưa cũng chưa chắc đã đổ. Ấy thế mà bây giờ cô ấy đang đứng đây và nói “thích” một ai đó.
Hình như cả trường Isaac này chỉ có mỗi cậu Minh Nhật 11E thì phải. Hoặc ít ra thì trong phạm vi khối. Chắc chắn cái người cậu ấy vừa nói đến là Vương Minh Nhật – tức Siro đây mà! Chắc chắn 100%.
Khoan đã, đó không phải là lý do khiến tôi ngạc nhiên.
Để xem nào, rõ ràng là My và Siro từ trước đến giờ chẳng hề ưa nhau. Cứ nói chuyện được một lúc là lại cãi nhau loạn xị cả lên. My còn nói kiểu tóc nấm Đông Cô của Siro trông thật là dị hợm và cái sở thích vùi đầu vào đống phần mềm công nghệ cao của cậu ấy thật chẳng giống người bình thường chút nào.
Tôi luôn nghĩ rằng mẫu người của cậu ấy là mấy anh chàng cầu thủ bóng đá cao to đen hôi cơ, ai ngờ lại là Minh Nhật.
“Nhưng mình thực sự không muốn bất cứ ai biết điều đó, mình nói thật đấy.”
“Nhưng Gigi biết thì làm sao?”
“Gigi doạ mình nếu không tham gia vào Cute Club và tẩy chay cậu thì cô ta sẽ nói chuyện đó cho cả lớp biết!”
Phụt.
Tẩy chay tôi ư?
Cái trò tẩy chay tôi chơi từ hồi học mẫu giáo, thế mà bây giờ Gigi vẫn chơi? Không hiểu là loại gì nữa.
“Vậy thì sợ quái gì? Chuyện thích Minh Nhật có gì mà cậu phải sợ như thế?”
“Nhưng mà…”
“Nhưng gì?”
“Cậu nhớ hôm 12 không?”
“À ừ có nhớ (hôm đấy là ngày xmen lớp tôi, vì có 12 thằng con trai nên chọn luôn ngày 12/10 làm ngày tặng quà cho tụi nó.)
“Hôm đấy tất cả bọn mình đều phải chuẩn bị hai món quà tặng bọn con trai để tụi nó bốc thăm, cậu nhớ không? Mình còn đã tự đan một chiếc khăn len và chỉ định tặng Minh Nhật thôi…và mình còn gài vào đó một bức thư.”
“Hả? Thư hả? Chúa ơi! Thư viết gì?”
Thề rằng lúc này mà tôi đang uống nước thì kiểu gì cũng sặc chết mất.
“Cậu biết đấy, một lá thư chúc mừng bình thường, và…mình đã viết là mình…thích cậu ấy.”
Ơn chúa!
Chuyện My khóc đã làm tôi ngạc nhiên lắm rồi, thế mà lại còn chuyện viết thư cả đan khăn len cho Siro nữa. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy lại củ chuối chấm muối như vậy!
“Nhưng thư thì sao?”
“Mình cũng định tặng cậu ấy, nhưng mà cuối cùng lại không có gan tặng, nên mình đã vứt nó vào thùng rác.”
“Ôi!” – Tôi há hốc mồm ra.
“Nhưng không hiểu sao Gigi lại có được nó, mình nhớ là đã vứt vào thùng rác rồi mà, thật sự chẳng thể hiểu nổi.”
“Ê thế chắc cô ta móc từ thùng rác ra rồi My ạ, eo kinh!”
“Chắc là vậy…Minh Nhật mà đọc được nó thì…mình xấu hổ mà chết mất!”
Thật là bó tay với Gigi. Sao chuyện đời tư của người khác mà Gigi lại cứ hồn nhiên chõ mũi vào thế nhỉ? Thích ai là việc của người ta, thế mà cũng lôi ra làm trò đùa
được.
“Nghe này My, vậy cậu định tham gia vào cái hội cute đấy thật à? Cậu sẽ tẩy chay mình sao?”
“Không đời nào, cậu hâm à!”
Ôi thật là cảm động. Cảm ơn My “xù” nha!
“Vậy thì hãy từ từ, để mình nghĩ cách.”
“Cách gì?”
“Muộn rồi, để tối về mình suy nghĩ tiếp, nhất định tụi mình sẽ không để thua Gigi đâu, ok?”
“Ok!”
Và cuối cùng My cũng chịu mỉm cười với tôi. Điều ấy làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Trong phòng tắm.
La la la…la la la…
La la…
Tôi vừa ngâm mình trong làn nước nóng vừa suy nghĩ về chuyện buổi chiều của My.
Các cô gái tuổi teen thật là phức tạp. Luôn luôn là vậy.
Có hàng đống những chuyện kì cục, bất ngờ xảy đến với bạn hàng ngày và bạn phải tìm cách giải quyết nó một cách tốt đẹp nhất.
Ví dụ như việc tôi không thích màu hồng, nhưng mẹ lại mua cho tôi chiếc áo có màu ấy, đã vậy còn có cái mũ trùm đầu hình heo Piggy và bắt tôi mặc đến trường vào những ngày không phải mặc đồng phục.
Hay như lần khám sức khỏe thường niên ở trường. Các nhân viên chăm sóc sức khỏe đã ghi trong phiếu khám của tôi chiều cao 1m49. Thật là buồn phiền quá đi. Ai chẳng biết 1m49 với 1m50 chẳng khác nhau là mấy. Thế nhưng 1m50 xem ra hơn hẳn 1m49 đúng không nào? Nhất là với những người có xu hướng hay tự kỉ như tôi.
Chuyện lần này cũng vậy.
Tất cả cũng chỉ vì cái sự mỏ nhọn của Gigi!
Không biết kiếp trước tôi có nợ nần gì cô nàng không nữa.
…
Tắm xong, tôi ủ rũ bước ra và đem quần áo phơi khô lên phòng cất vào tủ theo yêu cầu của mẹ. Chẳng buồn làm, tôi vứt chúng phịch một cái lên giường và nằm dài ra đấy.
Tôi ôm lấy cây đàn guitar màu vàng chanh mà tôi đã tiết kiệm chi tiêu mấy tháng trời để mua. Ngón tay lướt nhẹ trên những sợi dây đàn tạo thành một thứ âm thanh rất dễ chịu.
Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ của mình, nhìn ra cửa sổ, đàn và hát vu vơ.
Âm nhạc là sở thích lớn nhất của tôi. Mỗi lần chạm tay vào dây đàn là tôi lại có một cảm giác lâng lâng khó tả.
Bà bảo giọng hát của tôi giống như ly kem mùa hè vậy. Ngọt và mát lịm.
Giọng tôi không cao vút, trong trẻo như các nữ ca sĩ nổi tiếng. Cũng không khỏe và dữ dội đủ để làm một rocker. Phải nói như thế nào nhỉ? Nó hơi khàn một chút, không mỏng quá cũng không dày quá, đủ đặc biệt để sau một lần nghe là mọi người có thể nhớ và lần sau phân biệt được ngay.
Tôi luôn ước ao được trở thành một ca sĩ nổi tiếng, được ôm đàn guitar và hát trên những sân khấu lộng lẫy, sáng rực ánh đèn – giống như Taylor Swiff ấy. Phía dưới là hàng nghìn khán giả yêu quí và ủng hộ tôi hết mình, với những tấm slogan trang trí rất bắt mắt kiểu “I love Kem”, “We love you, Kem!”, “Go Kem!” như những gì tôi thường thấy trong mấy show ca nhạc cỡ bự.
Úi chà. Thật là một viễn tưởng phải không? Bởi vì h