Đọc Truyện Khoảng Cách Tình Yêu Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 3471
ong nhìn bảo Phương, trong lòng cảm thấy buồn vô hạn, cô thật sự muốn tránh mặt cậu đến thế sao, là ghét bỏ cậu đến thế sao. Vẫn biết giữ họ có khoảng cách rất xa, nhưng cậu chưa từng đòi hỏi hay hi vọng bất kì điều gì, chỉ muốn được ở bên cạnh cô ấy mà thôi, nhưng dường như ước muốn và hiện thực lại cách xa nhau đến như vậy – Được, từ nay anh sẽ không làm phiền em nữa.
Lăng Phong nói xong, buồn bã bỏ đi, cậu đi lướt qua Bảo Phương, để lại sau lưng cảm giác trống rỗng.
Bảo Phương khẽ nhắm mắt lại. cô vốn là người lạnh lùng, cô vốn là muốn tuyệt tình với cậu. Vậy mà khi thấy ánh mắt cụp xuống buồn bã của Lăng Phong, trong lòng chợt cảm thấy có chút xao động. Là do cảm giác buồn bã của Lăng Phong truyền đến cho cô hay vì lí do gì.
- Lăng Phong! – Bảo Phương chợt lên tiếng gọi.
Bước chân Lăng Phong khẽ khựng lại như cậu không quay đầu nhìn lại. Bảo Phương quay lại nhìn thấy bóng lưng của Lăng Phong, cô đơn và buồn bã. Chưa bao giờ cô thấy cảm giác này ở cậu.
Những điều anh Bảo Nam cảnh cáo, những điều Thục Quyên lo lắng vang bên tai Bảo Phương. Cô cảm thấy có chút lo lắng và sợ hãi, nếu như Lăng Phong bị nguy hiểm, nếu như cậu có chuyệnn gì xảy ra thì…Nghĩ đến đây, Bảo Phương thấy lạnh toát cả người. Trong lòng bất giác lên tiếng cảnh báo cho cậu.
Hít một hơi thật sâu, Bảo Phương cố mở miệng nói:
- Tôi không biết anh là ai, nhưng dường như anh đang gặp nguy hiểm. Cho nên hãy cẩn thận một chút.
Trong lòng Lăng Phong có một cảm giác ngọt ngào tuôn chảy, sự buồn bã lúc nãy bị câu nhắc nhở này đánh bay, khóa miệng cong lên thành nụ cười,ánh mắt sáng rực quay đầu nhìn lại Bảo Phương hỏi:
- Em là đang lo lắng cho anh?
Bị nói trúng tâm ý khiến Bảo Phương cố chút bối rối, vẻ mặt thoáng ửng hồng, nhưng cô nhánh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng phủ nhận đáp án:
- Không phải…
- Vậy thì là gì?- Lăng Phong mĩm cười tươi bước đến trước mặt Bảo Phương, dùng ánh mắt cuốn hút của mình đổi lấy đáp án từ cô. Nhất quyết không cho cô phủ nhận.
Bảo Phương nhất thời bị ánh mắt của Lăng Phong thu hút, lúng túng, bối rối, không biết phải đáp thế nào cho đúng, lời nói trở nên ấp úng:
- Tôi là…
- Là sao… – Lăng Phong cúi đầu kề sát mặt vào mặt Bảo Phương, nụ cười trên môi có phần đắc ý khi nhìn thấy Bảo Phương bị dồn đến chân tường.
- Là vì Thục Quyên lo lắng cho anh, cho nên tôi mới nhắc nhở anh mà thôi – Bảo Phương bị Lăng Phong dồn ép đành mượn cớ đáp.
- Vậy còn em, em có lo lắng cho anh không? – Lăng Phong đưa tay vuốt nhẹ gò má Bảo Phương, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô tìm kiếm một điều thú vị.
Bảo Phương bị cái vuốt nhẹ của Lăng Phong làm cơ thể run lên, cổ họng cảm thấy khô khốc trước cái nhìn của cậu, tim run lên khiến hơi thở muốn đứt quảng. Đây là một cảm xúc khó chịu vô cùng, Bảo Phương chưa bao giờ gặp lại cảm xúc này, trong lòng có chút sợ hãi, vôi vàng muốn thoát ra khỏi cảm giác đó. Cô cong chân đá thật mạnh vào chân Lăng Phong
- Á… – Lăng Phong bị đá bất ngờ, không kịp tránh né, đành nhận lấy một sự đau đớn ngay ống chân, miệng rên lên thàng tiếng.
- Cấm anh sau này xuất hiện trước mặt tôi, anh còn xuất hiện lần nào, tôi sẽ đánh anh lần đó. Nếu anh còn cứ quấy rầy tôi, tôi nhất định sẽ đá cho anh gãy chân luôn – Bảo Phương hất mặt ngạo nghễ nói.
Nói xong cô quay lưng bỏ đi. Lăng Phong ôm chân đau nhăn mặt nhìn theo dáng cô, cuối cùng đứng thẳng lên hét lớn:
- Sao em không chịu thừa nhận là mình lo lắng cho anh chứ. Thừa nhận em sẽ chết à.
- Tôi không lo lắng cho anh thì thừa nhận cái gì chứ, tôi nói rồi, cấm anh không được xuất hiện trước mặt tôi, làm phiền tôi, nếu không tôi chẳng thà đánh gãy chân anh rồi chuyển trường – Bảo Phương quay lại hét đáp trả.
- Được, nếu em không muốn anh xuất hiện trước mặt em lần nữa thì chúng ta giao đấu đi. Chỉ cần em thắng, anh bảo đảm sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Nếu không dù em đi đến đâu, anh cũng đi đến đó. Mãi mãi đi theo quấy rầy em.
- Việc gì anh phải làm vậy chứ – Bảo Phương bực tức hỏi.
- Bởi vì anh thích em… – Lăng Phong không kịp suy nghĩ đã buộc miệng nói, cậu vốn dĩ không muốn nói ra điều này, nhưng không ngờ cuối cùng cũng đã nói ra.
Nói xong Lăng Phong có chút ngượng ngùng, cậu chưa từng thổ lộ với cô gái nào cả, đây là lần đầu tiên, cảm giác trong lòng có chút hồi hộp, có chút mong chờ, lại có chút sỡ hãi e dè. Trong người có luốn máu nóng chảy dọc toàn thân khiến gương mặt của cậu bỗng chốc bị đỏ bừng lên, có chút xấu hổ.
Bảo Phương cũng bị sự thổ lộ bất ngờ của Lăng Phong làm cho ngây người ra, nhất thời không biết phải nói gì. Trong lòng lại có một cảm giác muốn nổ tung. Cuối cùng cô ghiến răng nhìn Lăng Phong đáp:
- Được…chúng ta giao đấu, nếu anh thua, nhất định phải biến mất trước mặt tôi.
Là giao đấu tự do, cho nên Bảo Phương mới quyết định nhận lời. Cô biết về karate, cô nhất định không phải là đối thủ của Lăng Phong. Nhưng nếu cần thiết, cô có thể dùng nhu đạo mà đối phó với cậu. Bảo Phương nghĩ như vậy, cô có thể cằm chắc trong tay chiến thắng.
Đó là một phòng đấu khá rộng lớn, được trang hoàn rất đẹp, dường như là sàn đấu cá nhân chứ không phải là sàn đấu tập thể. Cả hai đều thay võ phục và bước vào chính giữa sàn đấu.
- Nếu anh thua, nhất định phải tránh xa tôi ra – Bảo Phương nhìn Lăng phong lần nữa nhắc lại yêu cầu.
- Còn nếu anh thắng… – Lăng Phong nghiêng đầu hỏi lại.
Bảo Phương không đáp, chỉ trừng mắt nhìn anh đầy tức giận. Lăng Phong không hề bị ánh mắt đó đe dọa, cậu khẽ cười bảo:
- Nếu anh thắng, em nhất định phải chấp nhận sự hiện diện của anh bên cạnh em. Anh chỉ muốn ở bên cạnh em như vậy thôi. Anh tuyệt đối không phiền nhiễu em. Em cũng có thể yêm tâm, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ không để em gặp bất kì nguy hiểm nào.
Trước lời nói chân thành có ý cầu khẩn của Lăng Phong, Bảo Phương có chút xúc động, cô thở ra một cái rồi đáp:
- Anh đánh thắng rồi nói.
Sau đó cô tiến thẳng đến Lăng Phong tunh ra một quyền về phía Lăng Phong, cậu dễ dàng tránh né. Vai khẽ nhún một cái thách thức, ánh mắt nhìn Bảo Phương cười khiêu khích. Bảo Phương cảm thấy bực tức, xoay người làm một cú đá mạnh về phái Lăng phong, cậu đưa tay chặn đón cú đá của bảo Phương khếunc ả người phải lùi lại về sau mấy bước. Sau đó, cả hai đấu cùng nhau mấy phen.
Bảo Phương thận trọng không để Lăng Phong có cơ hội chiến thắng nhanh chóng, còn Lăng Phong cũng khôgn thực sự đánh hết sức mình vì cậu sợ lỡ như sơ suất sẽ làm Bảo Phương bị trọng thương. Điều này càng có lợi cho Bảo Phương trong việc tiếp cận Lăng Phong dùng đòn Judo vật ngã cậu.
Quả nhiên, Bảo Phương lợi dụng thời cơ đánh cận chiến cùng lăng Phong, nắm chặt lấy cổ áo võ phục của cậu, nhanh chóng ra đòn hất ngã cậu xuống đất.
Lăng Phong không ngờ Bảo Phương lại sử dụng đòn này để đối phó cậu mên bất ngờ không kịp trụ lại đành để cô hất ngã tung đau đớn.
Bảo Phương thở hồng hộc nhìn Lăng Phong bị mình đáng ngã, miệng nở nụ cười thoải mái. Nhưng lăng Phong đã nhanh chóng đứng bật dậy, dập tay xuống sàn nhà lấy thế, lao vào cô nắm lấy vạt áo bảo Phương sử dụng nhu đạo để đáp trả.
Nhưng Bảo Phương cũng đã tóm lấy vạt áo cậu, cả hai ở vào thế giằng co, c
1 .. 32 33 34 [35] 36 37 38 .. 136