Đọc Truyện Nè Ngốc Đừng Bỏ Cuộc
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 2299
vẻ đỡ hơn:
- Chị ơi !! Em có việc bận em đi trước đây ạ !! Trông chị cũng đỡ hơn rồi hắn nhìn Trân nói, rồi quay sang lấy chiếc áo để cạnh ghê, định bước đi thì Trân ở sau chạy đến vòng tay ôm hắn:
- Đừng đi, đừng bỏ chị. Em thích anh !!
Chap 23:
- Chị……….
- Xin em xin hãy sưỡi ấm trái tim này Trân vẫn ôm chặt lấy hắn.
Hắn cảm nhận được những giọt nước mắt thấm ướt áo mình. Đột nhiên hắn nắm mạnh tay Trân đẩy ra khỏi người mình, quay người lại nhìn thẳng vào mắt Trân:
- Xin lỗi chị. Em đã tìm thấy người đã, đang và mãi mãi chiếm giữ trái tim của mình. Và em biết rằng trái tim của chị không giành cho em, đừng để lý trí quyết định, hãy để con tim tự tìm đường, đến nơi mà hạnh phúc sẽ thuộc về nó. Em thạnh thật xin lỗi chị hắn nói vừa dứt câu, chạy vụt đi.
- Sao cơ ???? Hạnh phúc àk ??? Tất cả chỉ là ảo, ảo tưỡng mà thôi. Không bao giờ tôi tin vào cái hạnh phúc đó, mãi mãi không bao giờ. Trân bật khóc, tiếng khóc ngày càng to, những ký ức đó lại tràn về trong Trân.
Sau một hồi khóc lóc, Trân đứng dậy vớ đồ, thì thấy một chiếc điện thoại màu hồng, Trân thò tay lấy nó lên thì thấy tấm hình nó và hắn hôm thắng cuộc thi:
- Em gái của anh giống anh thật. Chính vì điều đó tôi sẽ không để yên đâu Trân nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, sự thù hận lấp đầy ánh mắt cũng như trái tim Trân.
Trân khóa cửa quán, nhẹ nhàng bước đi, bây giờ đã khuya lắm rồi nhưng Trân vẫn mún đến nơi đó. Đó không phải là một nơi xa xôi, nhưng đó là nơi bí mật của 2 con người. Trân tháo giày ra, bước nhẹ lên con đồi với thảm cỏ xanh mát, cảm giác chân mình đặt lên cỏ thật là thích vừa mát mà vừa nhột nhột. Vừa leo lên đến nơi Trân giật mình khi thấy bóng người, một con người đang nằm dài trên thảm cỏ, ” lạ thật chẵng lẻ nơi này còn có người khác biết sao ???? Không thể nào. Vậy con người đang nằm đó là anh ư ??? Có lẽ đúng là vậy, đúng là cái dáng nằm đó rồi. ” Nhìn Duy ký ức đẹp đẽ tại nơi này lại tràn về:
- Ui mỏi chân quá đi thôi Trân vừa cuối xuống đấp bóp chân vừa kêu than.
- Thôi đừng than vãn nữa cô nương nhìn lên đi nào _Duy nhắc nhở Trân.
- Úi trời nó là cái thứ gì chứ…………… Trân nhăn nhó ngước mặt lên, thì:
- Woa đẹp quá điiiiii !!! Trân reo lên sung sướng.
- Thế lúc nảy ai bảo……….. DUy chưa kịp nói xong thì Trân đã chạy đi mất.
- Đúng thật là……….. Đừng lại coii nhỏ kia Duy rượt theo Trân.
Hai người rượt đuổi, đùa giởn với nhau cho đến khi cả hai thấm mệt thì cùng ngả người ra thảm cỏ:
- Em chạy nhanh thật đó, con gái gì mà……. Duy vừa thở vừa nói.
- Thì sao hả ???
- Thì hổng ai thương chớ sao _Duy trêu Trân.
- Hông ai thương kệ tui Trân giận lãy quay sang chỗ khác.
- Nè giỡn thui mà. Không ai thương thì anh thương thôi Duy hoảng hốt năn nỉ.
- Ai thèm giận. Mà anh sao tìm được chỗ này hay vậy ??? Trân thắc mắc hỏi.
- Anh mà. Duy vênh mặt lên.
- Thui đi cha. Trân trề môi nhìn Duy.
- Hì hì. Chỗ này là chỗ bí mật của tụi mình thui ấy nha.
- Biết rồi. Plè plè Trân lè lưỡi trêu DUy.
- Thui nha. . Chọc anh nãy giờ rồi đó. Duy liếc Trân.
- Kệ thích chọc Trạn đáp lại.
- KỆ nè…..kệ nè Duy ngồi dậy vừa nói vừa thục lét Trân.
- A…. haha…haha…dừng…lại…đi…mà Duy vừa cười vừa giảy.
- Chừa chưa hả ??? Duy vẫn không buông tha.
- Rồi…mà Trân vẫn trong tình trạng cười không ngớt.
- Thui tha cho em đó, mỏi tay quá Duy nói, rồi cuối xuống nhìn mặt Trân, đưa tay vén tóc, rồi từ từ cuối xuống thầm thì ” Anh yêu em ”.
Một nụ hôn, nhẹ nhàng ấm áp, 2 trái tim khẽ nhích gần lại nhau hơn. Trân đáp lại nụ hôn của Duy, và tiếng Trân nhỏ nhẹ vang lên ” Em cũng vậy ”, tuy nhỏ nhưng nó làm lòng DUy bay lên đến 9 tầng mây.
Mãi nghĩ về ngày tháng hạnh phúc ấy, Trân làm rớt đôi giày đang cầm trên tay, làm Duy đang nằm giật mình quay lại. 4 con mắt nhìn nhau, chứa đựng đầy sự nhớ nhung, khoãng 5 phút sau Trân định thần lại:
- Toi..ôi xin..lỗi Trân nói định quya lưng bỏ đi.
- Nè !!! Bất giác miệng Duy không nghe lời, lên tiếng níu kéo bóng dáng ấy.
- Gì ??? Trân quay lại nhìn Duy lạnh lùng.
Ánh mắt này làm Duy hụt hẫng:
- Em vẫn sống tốt chứ ???
- Tôi sao……… Nhờ anh mà tôi sống rất tốt đấy Trân nhìn Duy, ánh mắt của sự câm hận lại dấy lên.
Vừa dứt lời Trân quay người chạy đi. Nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, xa dần xa dần như 4 năm trước, Duy thầm nghĩ mình là một tên vô dụng chẵng thể giữ nổi người mình yêu, nước mắt không nói tiếng nào rơi xuống mặt đất:
- Anh xin lỗiiiiiiiiiiiiiiii Duy hét to lên.
Duy đưa mắt nhìn xuống bên dưới, ở nơi này có thể ngắm được toàn cảnh thành phố, những ánh điện xa hoa, một thành phố nhộn nhịp, nhưng sao trái tim Duy vẫn toàn một bóng tối. Chẵng lẽ không có một ánh sáng nào có thể cứu lây Duy sao ??????
Còn hắn sau khi rời khỏi đó, cố gắng chạy nhanh nhất có thể đến nơi hẹn với nó ” Xin cậu đừng bỏ đi ”, đồng hồ điểm 10h40 càng làm cho hắn lo lắng. Mồ hôi thầm ướt cả áo, cùng cái lạnh giá của mùa đông nhưng chẵng hề gì với hắn vì trong đầu hắn lúc này chỉ có nó và nó thôi. Vừa đến nơi hắn thấy bóng dáng nhỏ bé ấy ngả gục trên băng ghế đá:
- Nè ngốc !! Cậu sao vậy ?? hắn đến sờ người nó thì thấy một thân thể lạnh căm.
Không một tiếng trả lời hắn hốt hoảng bế nó lên, chạy nhanh về nhà. Mới vừa đây hắn vừa ước nó sẽ đợi hắn nhưng bây giờ nhìn nó như vậy tim hắn đau lắm, thà nó đừng đợi, thì hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Đúng là đồ ngốc mà !!!
Chap 24:
Thoạt tiên hắn định bế nó về nhà nó, nhưng cửa nhà thì khóa kín mít, kêu hoài không thấy ai ra. Hắn sợ nó lạnh nên đành bế nó về nhà mình lun.
Về tới nhà hắn chẵng thấy pé Luân đâu ??? Có lẽ sang nhà pé Na rồi. Mà thôi chuyện đó giờ không quan trọng, quan trọng là phải xem nó như thế nào. Vào phòng mình hắn nhẹ nhẹ đặt nó xuống giường:
- Ưm…Ơ nó khẽ nhăn mặt. Nhưng rồi cũng ngất đi.
- Nhỏ này thật là…….
- Lạnh quá…. lạnh quá nó khẽ rên.
- Trời biết làm sao đây ??? Làm sao hết lạnh nhỉ. Đúng rồi bộ đồ này ướt đẩm rồi, nếu cứ mặt như thế này có khi cảm mất thôi. Nhưng mà biết làm sao giờ, hay mình thay ra nhỉ ?? Không được mình là con trai cơ mà. Hiz giờ sao đây ta, thôi đành vậy. hắn lầm bẩm, vừa nói vừa đi qua đi lại.
Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ, hắn tiến lại tủ quần áo của mình lựa một bộ nào nhỏ nhỏ nhất, rồi quay lại giường, tự nhiên nhìn nó mà mặt hắn đỏ cả lên, sau một hồi đán đo suy nghĩ một lần nữa, hắn lấy tay mình, cởi dần chiếc áo đầm của nó xuống. mắt thì nhắm nghiền cả lại. Sau 1 tiếng đồng hồ thì bộ quần áo của hắn cũng chui vào được trong thân thể nó:
- Phù mệt thật !! mồ hôi chảy tùm lum trên khuôn mặt điển trai của hắn.
Hắn khẽ đưa tay mình lên sờ trán nó, thấy hơi nóng nóng, hắn chạy xuống dưới lấy một chậu nước cùng một cái khăn trắng. Ngồi cạnh giường nó, hắn từ từ tỉ mỉ, thầm nước vắt khăn, rồi lau nhẹ nhẹ trên khuôn mặt nó, vừa lau vừa nhìn khuôn mặt nó, đẹp thật là từ xuất hiện trong đầu hắn lúc này. Hắn bỏ chiếc khăn xuống, lấy tay sờ nhẹ trên khuôn mặt nó:
- Đồ ngốc sao cậu đáng yêu thế hả ??_hắn buộc miệng nói.
Dường như nhận thức mình vừa nói gì. Hắn thụt cái tay mình lại quay sang chỗ khác thì nhìn thấy một cái bì gì đó mà nó cầm chặt nãy giờ, từ lúc hắn ẵm nó về đến đây. Hắn tò mò với cái bì lại, lôi ra t
1 .. 18 19 20 [21] 22 23 24 .. 39