Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3661

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

h Hồng thì sao, nếu thế thì nó hại chú nó rồi, bây giờ nó làm cách nào mà cứu vãn nổi đây, nhưng nó lại sợ mình không làm được nó là đứa nhát gan, nó không anh hùng được như con Hồng, nên nó than chỉ là than thế thôi.

Đến nhà ai nấy về, con Hồng đi mà như mộng du, nó không hay có ai đang cố bước theo nó.

- Hồng, chờ chị với…!

Nghe có tiếng gọi, nó ngoái cổ nhìn lại xem ai thì ra là chị Thu Hà, con gái của bà bệnh nhân bị tai nạn mà nó đã cứu, nó đã nhận chị ấy là chị gái nuôi, nên hai nhà qua lại với nhau, hôm nay chắc là chị lại đến chơi, Hồng tươi cười bảo:

- A…, chị Hà, hôm này Rồng lại tới nhà Tôm à…?

Chị cốc cho nó một cái vào đầu và bảo:

- Em hỗn lắm nhé, nhưng thôi chị không chấp, thế có ai ở nhà không…?

- Em cũng không biết nữa, vì bây giờ em mới về nhà mà…!

- Ta vào thôi…!

- Ừ…!
Hồng lôi chị Hà vào nhà, hai chị em cười vui vẻ với nhau, họ nghe ở phía sau vườn có ai đang tâm sự thì phải, hóa ra là anh Khoa và chị Đoài, từ khi chị Đoài về đây, anh Khoa thay đổi hẳn, hay cười một mình và mắt cứ nhìn xa xăm, Hồng biết là anh trai mình thích chị Đoài, ánh mắt anh nhìn chị thật nồng nàn và âu yếm, kiểu này thì anh chị lại sớm kết hôn đây, a ha mình lại sắp được làm phù dâu rồi, nhắc tới nó mới nhớ chuyện đau đầu của mình, nó phải làm sao bây giờ, nó mong là bố mẹ nó sẽ cho phép nó ra ngoài sống, nhưng với lý do nào, hay là bảo trường ở xa nên mình mới phải như thế, cũng chỉ còn có cách đó thôi.

Chị Hà ở lại ăn cơm với gia đình, xong chị xin phép ra về, con Hồng nó buồn nên nó một mình đi dạo cảnh, nó cảm thấy hôm nay nó cô đơn quá, đã lâu lắm rồi nó mới có phút giây riêng tư như thế này, nó muốn quên đi, những lo toan và phiền muộn trong lòng, nó chỉ muốn sống một lần mình là mình, không có trách nhiệm, vô tư hít thở khí trời, ôi mệt mỏi quá, sao con luôn cảm thấy bất an khi ký vào tờ đơn kia như thế nhỉ.

Đứng trước cái hồ, nó nhắm mắt lại, hai tay dang ra, nó hét lên.

- A a a…!

Nó nghe có ai đó đang ngủ dưới gốc cây thì phải, nó quay lại nhìn, nó thấy có một chàng trai hơn nó 2 tuổi đang nhìn nó tức giận, anh ta bảo:

- Cô có biết là mình vô duyên lắm không, tại sao cô lại hét lên như điên thế hả…?

Nó mệt mỏi nên chỉ muốn hét lên cho đỡ buồn chán chứ có làm gì đâu, mà thôi đôi co với anh ta làm gì, nó không thèm bảo nào, nó ngồi ngay xuống đó, nó cởi giày của mình ra, hai chân khua khua nước, nó nghịch bắn lên tung tóe hết lên người của tên kia.

Anh ta tức giận quá, anh ta trừng mắt nhìn nó, anh ta bảo:

- Cô làm ướt hết áo của tôi rồi có biết không hả, còn không mau đền cho tôi đi, mà còn đứng đó làm gì…?

Con Hồng nó nhìn anh ta bảo:

- Anh muốn tôi đền cho anh bằng cách nào…?

Anh ta bực mình bảo nó:

- Cô mua đền hay kiếm cho tôi cái áo khác…!

Nó nhìn anh ta đầy thương hại nó bảo:

- Vậy là anh muốn tôi phải mua cho anh áo chứ gì, mà anh có biết làm như vậy thì hơi kỳ không, ai đời lại đi bắt một cô gái đền áo cho mình chứ, áo anh có bị rách hay bị xứt mẻ gì đâu, sao tôi lại phải mua hay là đền cho anh…?

- Cô…cô đã sai mà còn ăn nói hăng lên như thế hả, đúng là con nhỏ hỗn xược, không biết trời đất là gì…!

- Còn anh là cái đồ điên khùng, bình thường thì lại làm quá lên làm cho người ta tưởnglà bị điên…!

- Cô…Cô…!

Hai người còn đôi co nhau nữa nếu như không có tiếng còi xe, tiếng ồn làm cho cả hai phải dừng trận chiến lại, con Hồng thấy người ta quan sát mình đôi co với anh ta như vậy thì hơi kỳ nên nó định quay đi thì có người hét lên khi nhìn thấy nó.

Hồng kinh ngạc tại sao người đàn bà kia, lại kêu lên như bị ăn cướp thế kia, nó không hiểu, nhưng mà thôi đây đâu là việc của nó, nó có nhiều chuyện của nó mà nó vẫn chưa lo xong kia mà, lấy hơi sức đâu mà lo cho thiên hạ, bà ta kêu lên như thế, đâu có phải bà ta bị cướp hay bị bệnh đâu mà nó phải ra tay ứng cứu chứ, thôi thì mặc, mà còn cái tên nhỏ mọn này nữa chứ, hứ đồ làm tàng, cứ ở đấy mà chờ, mình dông đây, bai “em” nha, “chị” đi đây, Hồng nhấc chân, lắc đầu thở dài, nó quay đi.

Người đàn bà kia, gọi giật nó lại:

- Này, cháu…!

Bà lắp bắp hỏi:

- Cháu…Cháu đây là…?

Hồng ngơ ngác, nó không hiểu, bà ta sao lại kinh ngạc nhìn nó thế kia, mà nó cũng không muốn hiểu, nó chán quá rồi, hết chuyện này lại đến chuyện khác, mà bà ta hình như đang sốc thì phải.

- Dạ, bác hỏi sao ạ, cháu xin lỗi nhưng cháu không hiểu…?

Bà ta bước đến, nắm chặt lấy tay của nó, bà ta run run quan sát nó từ đầu tới chân, Hồng đứng im, nhưng sao lòng nó tự nhiên lại đau nhói, và nó cảm thấy mất mát một cái gì đó thế này, tim nó đập rất nhanh và tự nhiên trên khóe mắt nó có một giọt nước mắt chảy xuống, tại sao nó khóc, bà ta nhìn nó cho thật kỹ, sao bà ta nói:

- Giống…giống quá, không thể nào nhẫm lẫn được, tại sao lại cho chuyện như thế này, hay là…?

Bà nhìn nó tha thiết bà hỏi:

- Ba mẹ cháu đâu, hay là…?

Con Hồng bực cả mình, tại sao sự xuất hiện của bà ta làm cho nó đau khổ, và nhói lên trong lồng ngực hình như nó đã quên hay đánh mất cái gì trong quá khứ, mà bà ấy nhìn hiền lành, và tốt bụng làm sao, sao mình cảm thấy ấm áp và thân thiết như thế này nhỉ, cứ như là người thân ý, bà ấy hay dùng hai từ “hay là” quá, làm cho nó chẳng hiểu gì cả, mặc dù vậy nó vẫn lễ phép trả lời:

- Dạ, cháu là Thu Hồng, ba mẹ cháu đều ở nhà cả, bác quen ba mẹ cháu à…?

Bà kia nghe nó nói, bà lẩm bẩm:

- Sao…Sao lại như thế được, không…không lẽ…!

Bà ôm đầu, nước mắt tuôn trào, anh chàng vừa cãi nhau với nó xong, chạy ngay lại đỡ bà kia và nói:

- Mẹ, mẹ bị làm sao vậy, có chuyện gì hay sao…?

Anh ta quay sang nó đầy tức giận và bảo:

- Cô lại làm gì mẹ tôi hả, sao ngay cả bà mà cô cũng không tha…!
Con Hồng tự nhiên bị chửu oan, nó tức lên nên bảo:

- Này cái anh kia, tôi có làm gì bác đâu, mà tự nhiên bác khóc lên như vậy đấy chứ…!

Anh ta càng nghe nó nói càng cho là nó làm, anh ta trừng mắt nhìn nó, cái miệng thì hếch lên, anh ta mai mỉa nó:

- Cô mà không làm thì chẳng lẽ tự dưng mẹ tôi lại đi khóc nấc lên như thế này hả…?

- Con im đi, không phải là lỗi của cô bé đó đâu…!

- Nhưng mà mẹ…!

Anh ta nói với mẹ mình mà không quên quay lại ngằm cho nó một cái, con Hồng đáp trả cái ngằm của anh ta bằng cách le lưỡi ra, cho chết dám đổ oan cho tôi hả.

Nhưng sao bà ta lại nhìn nó đầy thương yêu thế kia nhỉ, trong đôi mắt của bà ta rất buồn, cái nhìn đầy xót xa, và đau khổ, nó không hiểu chuyện gì cả, tại sao, nó cứ đi dính vào mấy người như thế này làm gì, thôi thì bác kia đã có tên nhỏ mọn này lo, mình ở đây cũng thêm thừa mình về đây.

Nó quay đi luôn, nhưng bà kia hỏi nó:

- Cháu năm nay bao nhiêu tuổi và sinh nhật khi nào…?

Con Hồng nó nhìn bà ta, sao bà ta hỏi nó như thế nhỉ, hay là bà ta có ý định gì xấu nhưng nhìn vào đôi mắt kia nó bảo:

- Dạ, năm nay cháu 17 tuổi và sinh nhật vào ngày 23/12/1992…!

Nó vừa chả lời xong, bà kia nước mắt tuôn rơi, môi bà run run, bà suýt ngã, may mà có anh chàng kia đỡ, anh ta cũng ngạc nhiên nhìn nó, anh ta cũng không hiểu, sao lại như thế, con bé kia là ai, mà sao mẹ mình lại đau khổ, và sợ hãi như thế này, mẹ mình có bao giờ xúc động như thế này đâu, mình chỉ thấy mẹ hay cầm tấm ảnh c

1 .. 61 62 63 [64] 65 66 67 .. 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)