ơi. Nguyên sợ Nguyên sẽ mất Nguyệt mãi mãi.
Ngồi đối diện nhau trong quan kem cạnh bờ sông, Nguyệt vô tư nhìn ra dòng sông với mặt nước phẳng lặng:
- Nguyệt sẽ nhớ nơi này lắm. Đây là chỗ mà Nguyên mém chết đuối mà. – Nguyệt vừa nói vừa tinh quái nhìn Nguyên.
Nguyên cười khẽ:
- Vì ai chứ hã? Chỉ vì một con chó mà bắt Nguyên nhảy xuống cho bằng được. Cuối cùng thì sao? Nó chỉ lắc khô người rồi bỏ đi một nước.
- Chứ không lẽ để nó chết đuối – Nguyệt trề môi – tội lỗi. Tội lỗi.
Đang cười nói vui vẻ, chợt Nguyệt nhìn xa xăm rồi nói:
- Hình như ở thành phố này nơi nào cũng có dấu chân của hai chúng ta nhỉ? Từ khi Nguyệt lẫm chẫm biết đi thì lúc nào Nguyên cũng ở cạnh Nguyệt rồi.
- Đó thật là tai họa của cuộc đời Nguyên mà. – Nguyên vờ than thở.
- Chúng ta sẽ không thay đổi đâu phải không? Dù thế náo thì Nguyên cũng vẫn sẽ bên Nguyệt như bây giờ phải không Nguyên?
- Nguyệt định ám Nguyên cả đời đó hả? – giọng Nguyên tếu táo – Phải để thời gian của Nguyên cho bà xã cả Nguyên chứ?
- Trọng sắc khinh bạn, có trăng quên đèn – Nguyệt trề môi.
- Phải vậy thôi, lúc nào đó, Nguyệt cũng sẽ có một tên ngốc bên cạnh chứ?
- Nguyên không muốn ở cạnh Nguyệt hả? – Nguyệt nhìn Nguyên dò hỏi.
- Cứ cho là như vậy đi. – Nguyên cười khì.
- Gạt ai thì được chú đừng gạt Nguyệt nghe chưa? – Nguyệt trề môi. – Chúng ta sẽ ở bên nhau cho đến khi chúng ta tìm được người thật sự quan trọng với mình, biết chưa?
- Thế lỡ nếu như chúng ta không tìm ra được thì sao?
- Ai biết,- Nguyệt nở nụ cười lơ lửng.
Nguyên nhìn nụ cười của Nguyệt mà nhủ thầm:
Xin lỗi Nguyệt. Nguyên đã lựa chọn rời xa Nguyệt để tìm ra một lối đi cho cả hai chúng ta rồi. Đừng giận Nguyên nha Nguyệt.
Nguyệt đang ngồi sắp xếp hành lý thì Ánh đi vào:
- Mai nữa lên đường rồi hả mày?
- ừ. – Nguyệt nhìn Ánh gật đầu – Sao lại qua đây vậy? Tao nhớ tuần sau mày mới bay đúng không?. Đã nói đi chung với tao và Nguyên thì không chịu.
- Chú tao bay về bên đó nên ba mẹ cho tao đi kèm luôn cho an tâm ấy mà. – Ánh nhún vai. – Tao sang chia tay mày trước. mai khỏi đi.
- Chia tay gì? chỉ tuần sau là đụng mặt nhau hàng ngày. Vậy sao không ở nhà chú mà lại thuê nhà ngoài.
- Tao không thích bà thím của tao. Bả khó chịu lắm, còn mấy đứa em họ nữa chứ? Chúng khinh người lắm, mang trong người dòng máu của dân Việt mình mà cứ suốt ngày xổ tiếng anh. Mà có phải không biết nói tiếng Việt cho cam, chúng nó tới nắm bảy tám tuổi mới qua đó chứ bộ.
Nguyệt cười khi luôn tay mặc cho Ánh nói. Nguyệt biết đã dò trúng đài của Ánh thì nó sẽ nói đến khi mệt mới thôi.
- À mà, sang bên đó mày và Nguyên vẫn sẽ sống chung nhà như trước giờ hả?
- Ừ. – Nguyệt gật đầu.
- Hai người giống cái bóng của nhau qua ha? – Ánh chép miệng – Có bao giờ mày nghĩ hai người sẽ không ở cạnh nhau không?
Nguyệt cười trừ không nói.
- Tao hỏi thiệt đó – Ánh nhìn Nguyệt – Nếu một ngày náo đó bên Nguyên là một người con gái khác còn bên mày cũng có một người con trai khác thì sao? Hai người vẫn sẽ ở bên nhau à?
- Sao tự nhiên mày lại hỏi vậy? – Nguyệt nhíu mày nhìn Ánh.
- Mấy đứa trong lớp nhờ tao hỏi để còn biết đường nuôi hy vọng ấy mà. – Ánh nhún vai – Với mày, Nguyên là gì vậy? Là tên bạn thân từ nhỏ hả?
Nguyệt khẽ lắc đầu.
- Hay là anh trai.
- Tao và Nguyên không thể là anh em đâu – Nguyệt cười nhẹ.
- Hay hai người chỉ ở cạnh nhau như một thói quen thôi. – Ánh hỏi tới.
- Cứ cho là vậy đi – Nguyệt nói mà không hay Nguyên đứng chết lặng ngoài cửa phòng mình.
Ánh chưng hửng nhìn Nguyệt không nói nên lời.
- Là thiệt hay giỡn vậy mày? – Ánh e dè hỏi lại.
Nguyệt bật cười lớn:
- Dĩ nhiên là đùa rồi. Đừng nói mày tin là tao nói thật đó nha.
Đáng tiếc, câu trả lời của Nguyệt không đến được với Nguyên khi Nguyên đã đi khỏi nới đó, nghĩ thầm: Vàn bài này mình đã thua rồi.
Đôi khi chỉ một câu nói đùa mang lại cho người ta những hậu quả không lường được. Điều này, mãi sau này, cà Nguyên và Nguyệt mới giật mình nhận ra chân lý.
Trong sân bay đông đúc người qua kẻ lại, bà Dương khẽ ôm Nguyệt vào lòng.
- Nhớ tự chăm sóc mình nha con. Phải ăn uống đầy đủ, ra đường đừng quên đội ngủ, phải luôn mắc đủ ấm đó. Không được thức khuya quá nghe chưa?
- Con nghe mẹ dặn lần này là lần thứ mấy mươi rồi đó. – Nguyệt nghèn nghẹn – Con nhớ hết rồi mà.
- Mẹ không yên tâm chút nào cả? Sao cứ phải đi xa như vậy chứ con? Học ở nhà cũng được mà.
- Đây có phải lần đầu tiên con xa nhà đâu chứ? – Nguyệt cố đùa. – Tết và hè con sẽ về mà. Hơn nữa con còn có Nguyên bên cạnh, mẹ lo gì chứ?
Cả bốn cùng đưa mắt nhìn Nguyên. Ông Vũ kéo Nguyên ra một góc.
- Con còn chưa nói cho Nguyệt biết à?
- Nguyệt sẽ biết ngay thôi mà ba. – Nguyên khẽ nói.
- Bất ngờ như vậy sao Nguyệt chấp nhận được chứ?
- Không sao đâu ba. Với Nguyệt con không quan trọng như chúng ta vẫn nghĩ đâu – Nguyên vay đắng.
- Con nói cái gì kỳ vậy?
Nguyên im lặng không nói. Chỉ một câu trả lời của Nguyệt ngày hôm qua đã cho Nguyên biết mình có vị trí như thế nào trong lòng Nguyệt. Chỉ là thói quen thôi ư? Thói quen? Đau thât đó.
- Con định cứ thế đi không cho Nguyệt một lời giải thích ư?
- Con chỉ cần vài phút thôi mà. – Nguyên nói nhẹ.
- Ba thật không hiểu con đang nghĩ gì nữa. Mà hình như con tránh gặp Nguyệt từ hôm qua đến giờ phải không?
- Không có gì đâu ba. – Nguyên nói – Nguyệt sẽ hiểu cho con mà.
- Ba không biết con định làm gì nhưng việc này có thể phá vỡ mối quan hệ của hai đứa đó.
Mối quan hệ đó vốn đã không tồn tại nữa rồi. – Nguyên đau đớn nghĩ.
Nguyệt bật khóc khi nhìn ba mẹ ra về, Nguyên cố gượng cười trêu Nguyệt:
- Lúc nãy còn nói mạnh miệng lắm mà, sao giờ lại khóc rồi.
- Nói cho ba mẹ yên tâm vậy thôi, chứ Nguyên làm như Nguyệt không sợ vậy? – Nguyệt thút thít.
- Đừng khóc. Lở sang bên kia, khóc lấy ai cho Nguyệt mượn vai mà khóc như bây giờ đây hả?
- Thì có Nguyên chứ còn có ai nữa. Khi nào Nguyệt chưa tìm ta ” chân mệnh thiên tử” thì Nguyên phải làm bức tường cho Nguyệt dựa thôi.
Nguyên chỉ có ý nghĩa với Nguyệt như vậy thôi sao? – Nguyên đau đớn nghĩ.
Nguyên khẽ đẩy Nguyệt ra, lấy bàn tay lau nước mắt cho Nguyệt, Nguyên nói thật nhỏ nhưng rõ ràng:
- Chúng ta phải chia tay ở đây thôi Nguyệt à. Nguyệt sẽ sang Mỹ vùng đất tự do của Nguyệt còn Nguyên sẽ đến với Úc, đất liền giữa dại dương bao la của Nguyên.
Nguyệt nhìn Nguyên rồi cười khúc khích:
- Nguyên đùa không vui chút nào cả.
Nguyệt chợt ngưng cười khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong nét mắt và ánh mắt của Nguyên:
- Nguyên cười đi, Nguyên nói với Nguyệt là Nguyên đùa đi.
- Nguyên không đùa. Nguyên đã đăng ký qua Úc du học rồi.
- Còn Nguyệt thì sao? Nguyên nỡ để Nguyệt đi một mình ư?
- Chúng ta đều đã lớn rồi Nguyệt à? Chúng ta không thể ở cạnh nhau được nữa.
- Tại sao không? Trước giờ chúng ta vẫn ở cạnh nhau mà. Có chuyện gì vậy Nguyên?
- Không có chuyện gì cả? Chỉ là sự lựa chọn của chúng ta đã khác nhau thôi.
- Không phải – Nguyệt hét lên, nước mắt lăn dài trên gò má – Chắc chắn là đã có chuyện gì? Nguyên nói đi.
- Nguyên không thể mãi là bờ tường cho Nguyệt dựa mãi được, Nguyệt phải đi tìm bờ tường cho riêng mình thôi. – Nguyên khẽ nói.
Nguyên không còn muốn ở cạnh Nguyệt nữa ư?
Muốn. – Nguyên gào lên