o anh ta không buông tha cho Nguyệt vậy? Yêu đã là một
8h30′ sáng, ngày đám cưới của Nguyên.
Nguyệt nghe tiếng Tiểu My quát khi vừa đi tời cửa phòng chuẩn bị của cô dâu.
- Tại sao người ta còn chưa đưa hoa tới chứ?
- Từ từ người ta mang tới. làm gì chị quát tháo ầm ĩ vậy? – Khánh nhăn nhó. – Chị hẹn người ta 10h lận mà.
- Cô Út. Cô cũng biết bó hoa cưới rất quan trọng mà.
- Thì chị cũng phải bình tĩnh. Biết đâu người ta đang đưa tới thì sao, đường xá giờ này dễ bị kẹt xe lắm. – Khánh cố nhẫn nại nói.
- Hừ. tôi đã nói là tới cửa hàng cao cấp mà cô không chịu. tự dưng lại chọn cái hiệu nhỏ xíu đó. hoa thì xấu, giá thì cao, còn làm ăn chậm chạp nữa chứ?
- Chị… – Khánh tức đến sắp quát lên thì Nguy
ệt lên tiếng.
- Chúng ta chờ một chút đi. Còn lâu mới tới giờ mà.
- Chị Nguyệt đâu có ở vị trí của tôi đâu mà chị biết. – Tiểu My khó chịu nhìn Nguyệt.
Khánh thật sự muốn đập cho con mẹ này một trận rồi đó. dù gì Khánh cũng là đệ tử của anh hai chị hai, chỉ một đòn là cô ta khỏi làm cô dâu luôn. ( Đánh đi, em phụ cho )
- Đúng là tôi không ở vị trí của Tiểu My, – Nguyệt cười nhẹ – Nhưng nếu Tiểu My cứ cau có như vậy thì sẽ hư hết lớp trang điểm, trở thành cô dâu xấu xí đó. còn nữa, chúng tôi tin rằng nếu cô dâu mà cứ như Tiểu My bây giờ thì cuộc hôn nhân sẽ không tốt đẹp đâu.
Khánh khoái chí nhìn nét mặt của Tiểu My. chắc cô ta muốn hét lên lắm mà không thể, chị Nguyệt thật là giỏi.
Cùng Nguyệt ra ngoài, Khánh nhăn nhó:
- Chị ta cứ làm như chị ta là nữ hoàng không bằng.
- Ai chẳng muốn mình đẹp nhất trong ngày cưới hả nhỏ. Lúc đám cưới nhỏ, nhỏ cũng cuống cuồng như vậy thôi.
- Em mà giống chị ta á? Không dám đâu.
- Được rồi. – Nguyệt khẽ cười – Đặt hoa ở tiệm dì Huệ phải không? Để chị đi lấy cho.
- Để em nói anh Minh đi cho. – Khánh nói.
- Minh còn bận sắp xếp phòng tiệc. chị biết nhiều ngõ tắt, để chị đi cho nhanh.
Khánh ngần ngừ nhìn theo Nguyệt khi Nguyệt đi xuống nhà. thôi, cứ để chị hai ra ngoai cho thoải mái. Mấy ngày nay cứ chịu đựng tình trạng rộn ràng này cũng khó cho chị hai.
Nhìn Nguyên trong bộ lễ phục chú rể, mà bà Ngân Mỹ nhẹ lau nước mắt:
- Ôi, mẹ ơi. – Nguyên cười ôm lấy vai mẹ mình – Con lấy dâu về cho mẹ chứ có phải mẹ gả con đi đâu mà mẹ khóc.
- Con trai mẹ đã lớn rồi, sắp thành gia thất thì mẹ vui, mẹ khóc không được hả?
- Kìa, Ngân Mỹ. ngày vui mà… – bà Dương vỗ vào tay bà Ngân Mỹ.
- Giá mà…
- Đừng nói chuyện đó mà chị. – bà Dương vội ngắt lời – Chúng nó không có duyên thì dành chịu thôi. Chị em mình xuống con có gì cần chuẩn bị không nào?
Ông Tùng đứng rít thuốc nhìn không khí nhộn nhịp, tất bật xung quanh. Chuyện vui mà ông vui không nổi khi con gái ông cứ phải gượng cười, gượng vui vẻ, ra công ra sức chuẩn bị cho cái đám cưới đáng nguyền rủa này mà còn bị cái đứa không biết cám ơn đó hạnh họe làm khó.
- Nguyệt đâu rồi mày? – Ông Vũ khẽ đập vai Ông Tùng
- Tao không biết. mà cho dù nó có trốn khỏi nơi này thì cũng không trách nó được.
- Lời hứa ngày xưa mãi chỉ là lời nói vui thôi nhỉ?
- Tụi nhỏ đã lựa chọn hướng đi riêng cho tụi nó, dù sự lựa chọn đó đang giết dần giết mòn tụi nó.
- Ngày đó, để Nguyên rời xa Nguyệt là tao sai.
Ông Tùng không nói gì, chỉ im lặng rít thuốc.
9h30′ sáng, 1 tiếng 30 phút trước giờ làm lễ.
Ánh nhìn căn nhà chăng đèn kết hoa rộn rã mà buồn bã thở dài. Nguyên thật không thay đổi quyết định của mình sao?
- Có vào không em? – Toàn khẽ ôm vai Ánh.
- Không có em thì nhỏ Nguyệt biết tâm sự với ai đây hả anh? nó đã dành hết tình yêu cả đời cho Nguyên để được cái gì đây chứ?
- Anh rất tò mò về anh chàng tên Nguyên này đó. anh ta phải là người thế nào mà Nguyệt yêu đến vậy, còn là mối tình đầu của bà xã anh nữa chứ?
- Đó là người đàn ông hoàn hảo, nhưng chỉ với Nguyệt thôi. Với những người khác, hắn ta chỉ là con ác quỷ thôi. Đáng tiếc, ông trời đã không để họ bên nhau mãi mãi.
- Có thể anh ta chưa phải là người đàn ông của Nguyệt.
- Không phải là hắn thì sẽ không là ai cả. – Ánh buồn bã. – thôi, mình vào đi anh.
Nguyên nhìn Ánh đi vào cùng một người con trai.
- Chào Tổng giám đốc. hôm nay đẹp trai phong độ quá ha.
- Ánh cũng vậy thôi. Đi bên ông xã nên ăn diện thấy rõ ha. – Nguyên quay sang Toàn – Chào anh.
- Đã nghe nhiều về anh, giờ mới có dịp gặp mặt. chúc mừng anh.
- Cám ơn anh. – Nguyên và Toàn bắt tay nhau.
- Mình đi anh, hôm nay em phải cho mấy đứa nói em ” ế” biết mặt. – Ánh kéo Toàn đi.
Nguyên và Toàn cùng bật cười. ánh đi một khúc chợt quay lại nhìn Nguyên.
- Nguyên à?
- Gì nữa đây bà tám? – Nguyên nhìn Ánh.
- Ông nhất định phải hạnh phúc nha. Ông hạnh phúc thì có người khác mới hạnh phúc.
Nguyên chưa kịp trả lời thì Ánh đã quay lưng bước tiếp.
Khánh nhìn anh chàng giao hoa, trong khi Tiểu My quát:
- Các người làm ăn gì kỳ vây? Biết mấy giờ rồi không?
- Chị là gì dữ vậy? còn 30′ nữa mới tới giờ hẹn của chị mà.
Khánh vội kéo người giao hoa ra cửa, dù sao Khánh cũng không muốn có chuyện um sùm trước lễ cưới của anh hai.
- Người gì đâu mà kỳ cục. không được lấy một câu cám ơn nữa.
- Anh đừng giận. – Khánh cười cầu hòa.
- Không phải vì nể chị Nguyệt và anh Nguyên thì… anh Nguyên nghĩ gì vậy không biết? chị Nguyệt tốt vậy không lấy lại chọn con mẹ đó.
- Em cũng không biết nữa. – Khánh thở dài – Mà chị Nguyệt có đến lấy hoa không anh?
- Không? Bộ chị Nguyệt đi hả?
- Vâng. Từ sáng lận mà. – Khánh chép miệng.
- Chắc chị Nguyệt buồn lắm. thôi, anh phải đi tiếp đây.
- Cám ơn anh nha.
Người giao hoa vẫy tay chào Khánh rồi đi luôn. Khánh cười buồn. có lẽ chị hai đã đi đâu đó trốn rồi. cũng phải. làm sao chịu được khi người mình yêu thương suốt cuộc đời đi lấy vợ chứ?
11h, giờ lành đã tới
Nguyên nhìn đồng hồ, chỉ một vài phút nữa thôi, Nguyên sẽ là chồng Tiểu My, là người có gia đình. Nguyên phải thực sự xếp lại những tình cảm ngây dại, xếp những ký ức thật đẹp của mình và Nguyệt vào quá khừ. Phải thật sự quên đi người con gái đã từng là người quan trọng nhật của cuộc đời mình.
Thật phải quên đi tất cả sao? Thật sẽ quên thật sao?
Nguyên chợt đưa mắt nhìn xung quanh, cố tím một bóng dáng quen thuộc đã in sâu trong tâm trí Nguyên mãi không thể xóa nhòa.
- Đừng tìm Nguyệt làm gì nữa. Hai đứa đã lựa chọn bước đi trên hai cong đường khác nhau thì đừng quay đầu lại, đừng tìm kiếm nhau nữa. Nguyệt đã rời khỏi đây rồi.
- Sao lại vậy hả ba?
- Chúng ta không thể tàn nhẫn bắt Nguyệt nhìn thấy con lấy vợ được. Trong suốt 25, 26 năm cuộc đời nó, đã có đến 18 năm gắn bó với nhau, thêm 7 năm chờ đợi con, tất cả cuộc đời nó tới tận giây phút này đều vì con. Nhưng quãng đời còn lại của nó, ba hy vọng sẽ không có con, hy vọng nó sẽ quên được con như con đã quên Nguyệt.
- Con không hiểu? – Nguyên nhìn ông Tùng cái nhìn dò hỏi thắc mắc.
- Không có gì đâu Nguyên. – bà Dương dịu dàng – Anh này, chưa bắt đầu mà đã say rồi ư? Thôi, con nên chuẩn bị đi là vừa rồi đó, ba mẹ và Tiểu My đang đợi con kìa.
Nguyên bước đi mà vẫn quay nhìn ông Tùng như chờ đợi ông Tùng nói thêm điều gì đó. Nhưng liệu có thể thay dổi được điều gì không khi mọi chuyện đã tới nước này. Nếu nói ra mà có thể đưa Nguyên về lại cạnh Nguyệt con gái ông thì ông cũng làm. Nhưng có khả năng đó khôn