Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 1832

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

. Lần này thì nghe cũng không nghe, anh trực tiếp hét vào điện thoại.

- Nếu vẫn không xử lý được thì cậu nộp đơn xin thôi việc đi!

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, chờ anh phát tiết xong mới tiếp tục lên tiếng.

- Xin lỗi, làm phiền anh rồi. Tạm biệt.

Đình Phong bỗng ngẩn ra, chợt nhận ra người gọi là ai, nhất thời lửa giận tiêu tán hết, chỉ còn vui mừng cùng vội vàng.

- Không, Hải Lam, đừng dập máy!

Đình Ngọc bĩu môi coi thường, vừa nãy mặt vẫn hầm hầm, giờ thì loáng cái đã thay đổi 189 độ rồi. Cô không nhịn được khẽ lẩm bẩm “trọng sắc khinh em”, cuối cùng nhận được cái nhìn cảnh cáo của anh, cô mới không tình nguyện lui ra ngoài.

- Hải Lam?

Cô mân nhanh môi, đột nhiên có cảm giác không biết phải nói gì.

- Anh…khi nào thì…xong việc? – Từ “về” suýt bật ra, lại bị cô cứng rắn nuốt trở vào. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để nụ cười bên môi anh đậm thêm vài phần. A, anh có thể coi là cô đang nhớ anh không?

- Sắp…- Nói được một nửa tròng mắt vừa chuyển, anh bỗng sửa lời. – Chắc phải đến tuần sau.

- Vậy à…- Giọng cô mang theo nhè nhẹ mất mát, rất đạm đến chính cô cũng không phát hiện ra.

- Mà em có chịu ăn cơm đúng giờ không thế? Có còn ăn mấy loại đồ ăn nhanh vô bổ đó không? Nếu để anh về mà em gầy đi thì đừng trách anh đấy!

- Ừm.

Kế tiếp không tránh được lại là một chuỗi “tỉ mỉ” dặn dò. Hải Lam ngồi thu chân trên giường, một câu có một câu không đáp lời, kiên nhẫn lắng nghe từ đầu đến cuối. Trong lòng một đốm sáng nhỏ ấm áp liên tục xoay tròn, xoay tròn, không ngừng lớn lên, không ngừng mở rộng…Đêm, dường như cũng không còn lạnh lẽo nữa.

*****

Mưa phùn lất phất bay, cơn mưa đầu mùa đông. Không khí tràn ngập ẩm ướt cùng rét mướt, làm mỗi nhịp thở đều dẫn theo làn sương mỏng manh.

Trên đường, vài người thưa thớt đi lại vội vàng, lụp xụp những ô cùng áo tơi mưa. Cô bước không nhanh không chậm, một tay xách túi đồ, một tay cầm ô, tùy ý để gió tung bay làn tóc rối. Ánh mắt cô bình thản, đôi lúc lại nhìn xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.

Chậm rãi leo lên từng bậc thang tới lầu năm, Hải Lam vô thức đi về phía trước, cho đến khi bị bóng đen trước mặt chặn lại. Không đợi cô kịp ngẩng đầu, bóng đen đã ập xuống người cô. Chiếc ô cùng túi đồ trên tay vì bất ngờ mà rơi xuống đất, vài lon nước ngọt xấu số trượt ra khỏi túi, lăn lóc tới chậu cây cạnh lan can.

Áo khoác còn vương vô số bụi mưa nhỏ li ti, vòng tay anh ôm cô siết thật chặt, tựa như nhắn gửi tất cả tình cảm cùng nhớ nhung.

- Hải Lam, anh về rồi.



Cửa phòng tắm bật mở, hơi nước dày đặc dần tản ra, Đình Phong vừa lau tóc vừa bước ra ngoài. Trong phòng khách, cô đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, nghe tiếng bước chân đến gần cũng không quay đầu.

- Anh đã ăn gì chưa?

- Rồi. – Anh ngồi xuống cạnh cô, mùi sữa tắm nhàn nhạt quanh quẩn bên chóp mũi làm cô hơi mất tự nhiên, vội đẩy cốc sữa sang phía anh để che giấu.

- Vậy uống sữa đi, vẫn còn nóng.

Anh thoáng nhíu mày nhìn cốc sữa, song vẫn cầm cốc uống một hơi cạn sạch. Sau đó nhanh chóng uống cốc nước lọc bên cạnh để tráng miệng.

- Em tưởng anh bảo tuần sau mới về?

- Xong việc sớm hơn dự định nên anh về trước. – Thật ra vì muốn cho cô bất ngờ, nhưng là…biểu hiện của cô có phải đã quá bình tĩnh rồi không? Cũng không chịu liếc mắt nhìn anh một lần, chẳng lẽ anh còn không hấp dẫn bằng cái ti vi đó?

- Hải Lam.

- Ừ.

- Hải Lam.

- Ừ?

- Hải Lam!

- Làm sao? – Bây giờ cô mới quay sang, lại suýt bị dọa bởi biểu tình ai oán của anh.

- Anh mệt.

- Ừ, vậy đi ngủ đi. – Nhà cô cũng vừa vặn còn một phòng trống.

- Em theo giúp anh.

Đúng lúc Hải Lam đang uống nước, vừa nghe lời anh nói nước trong miệng cô bỗng phun hết ra.

- Khụ khụ…anh…anh…khụ!!

Anh vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, tiếp theo lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô.

- Anh…khụ…anh…- Toàn bộ khuôn mặt cô nghẹn đỏ bừng, mãi vẫn không nói được đầy đủ một câu.

Đợi cô hết ho khan, Đình Phong thu lại vẻ tươi cười, giọng nói chuyển sang nghiêm túc, ẩn ẩn mang theo điểm cầu xin.

- Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, sẽ không làm gì cả, được không?

Lúc này cô mới để ý trong mắt anh đầy tơ máu, mặc dù gắng chống đỡ vẫn không thể che giấu vẻ mỏi mệt. Hải Lam thoáng thở dài, im lặng xem như đáp ứng. Thôi, dù sao mùa đông…có thêm cái gối ôm cũng tốt.



Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô lại ngủ an ổn đến thế. Không có cô đơn, không có ác mộng, không có giá rét đến thấu xương…

Cô mơ thấy mình trở về vòng ôm ngày bé của ba mẹ, của bà ngoại, cảm giác thực an toàn, thực ấm áp…Ấm áp đến mức cô không muốn tỉnh lại nữa.

Chương 17:

9 giờ 30.

Hải Lam giật mình bật dậy, hoảng hốt xem đồng hồ, Đang định hất chăn ra thì bị bàn tay đặt ngang hông chặn lại. Tiếp theo cả người một lần nữa ngã xuống giường, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng anh cười khẽ.

- Hôm nay là chủ nhật.

Đầu óc cô trong nháy mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt lười nhác của anh gần trong gang tấc, phải mất một lúc mới nhớ đêm qua anh ngủ ở nhà cô. Hơn nữa…bọn họ còn nằm chung một chiếc giường. Cho dù thực chất cả hai cũng không phát sinh chuyện gì, mặt cô vẫn không tự chủ được nóng lên. Hải Lam bối rối chống tay trên ngực anh, muốn rớt ra chút khoảng cách, song chỉ đổi lại anh ôm cô càng chặt hơn. Từ đầu ngón tay truyền đến xúc cảm nóng rực cùng nhịp tim đập mạnh mẽ, trầm ổn của anh làm cô càng thêm quẫn bách, không khỏi thấp giọng gắt lên.

- Anh còn định nằm đến bao giờ? Mau buông!

- Vẫn sớm, nằm thêm lát nữa đi. – Thanh âm khàn khàn mang theo vẻ ngái ngủ, anh dụi dụi cằm lên đỉnh đầu cô, thoải mái nhắm mắt lại.

- Buông, em dậy anh có thể ngủ tiếp!

- Hải Lam.

- Sao?

- Anh đi công tác, mỗi ngày ngủ chưa được ba tiếng.

-…

- Em còn muốn bắt anh dậy nữa không? – Giọng nói lên án, tựa như cô đã phạm phải tội ác cực kì to lớn làm Hải Lam đen mặt. Cô có nói vậy sao?

Thấy cô rốt cuộc không động đậy nữa, khóe môi Đình Phong vui vẻ nhếch lên, a, anh biết cô rất dễ mềm lòng mà!

Cảm nhận mùi hương trên người cô, nội tâm anh đong đầy sự thỏa mãn. Không biết qua bao lâu, khi cô tưởng anh đã ngủ, Đình Phong lại thì thầm vào tai cô.

- Hải Lam…

- Gì nữa?

- Chúng ta kết hôn được không?

Như vậy anh có thể nhìn cô từ trong lòng mình tỉnh lại mỗi ngày.

Hải Lam thoáng căng thẳng, vừa nghe đến từ “kết hôn”, thân thể cô lập tức cứng đờ. Đợi anh phát hiện có điều không đúng, cô đã tránh thoát vòng tay anh, vội vã bước xuống giường.

- Em…Xin lỗi…Muộn rồi, em còn phải chuẩn bị bữa trưa.

Xong không để anh kịp phản ứng, cô như trốn chạy ra khỏi phòng. Bỏ lại anh một mình, bàn tay trống rỗng cương giữa không trung.

Giây lát sau, nắm đấm anh siết chặt, nặng nề nện vào tường.

- Chết tiệt!

Lấy anh, với cô kinh khủng thế sao?



Đình Phong không nhắc lại chuyện đó nữa.

Giá như anh phẫn nộ, hay rít gào hỏi cô tại sao, có lẽ cô còn hiểu được, đằng này…

Anh vẫn cười đùa, vẫn thản nhiên, vẫn cùng bình thường cơ hồ không có gì khác biệt. Song biểu hiện đó chỉ khiến cô bất an nhiều hơn.

Bất giác cô khẽ thở dài, không nghĩ tới bản thân lại phản ứng mạnh đến thế. Có lẽ…anh rất thất vọng đi.

Kết hôn.

Một tờ giấy và vài con dấu, ràng buộc được pháp lý, rà

1 .. 27 28 29 [30] 31 32 33 .. 49
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)