Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Insane
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 1797

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

vào… Mà anh đẹp trai này là ai vậy mẹ?

Ngoại ý là người ta đồng lứa với con trai mẹ, cho dù mẹ có ý định gì thì cũng phải bận tâm vấn đề mặt mũi đi?

Thế nhưng không ngờ anh ta nghe xong lại cười to, còn đưa tay định xoa đầu Đình Lâm. Thằng bé làm như sợ người lạ núp sau lưng ba, thực chất là để tránh né.

- Cháu là Đình Lâm đúng không? Trông thật thông minh.

Ngay cả chuyện này cũng nói? Mặt anh phút chốc trầm xuống, ngay cả Đình Lâm cũng hơi nhíu mày.

- Vậy anh là anh rể đúng không? – Anh ta chợt đứng lên, thân thiện đưa tay về phía Đình Phong. – Chào anh, em là Lập Dương, con mẹ Lan.

Cái gì!? Cả hai cha con đều trợn tròn mắt. O- o!!! Thời buổi này nhân tình lại đi gọi chồng người ta là “anh rể” sao?

Bất chợt anh nhớ tới, mẹ cô chẳng phải cũng tên là Lan sao? Hóa ra… em trai cùng mẹ khác cha? Vất vả cả nửa ngày, lo lắng mất mấy ngày, cuối cùng chẳng qua chỉ là một hồi hiểu lầm!?

Càng nghĩ, mặt anh càng đen đến không thể đen hơn…

Đến tối, Hải Lam sấy khô tóc xong, vừa quay người lại thì đối diện đôi mắt đầy u oán của anh, không khỏi giật mình.

- Anh làm sao thế? Không khỏe à?

Đứng trong bóng tối, Đình Phong âm u mở miệng.

- Vì sao em không nói sớm?

Cô thoáng nhướng mày, trả lời thản nhiên mà vô tội.

- Về Lập Dương sao? Anh lại không có hỏi.

- …

Được rồi, anh thừa nhận muốn chờ cô tự động giải thích, ai ngờ cô thấy anh lạnh mặt cũng không thèm hỏi han.

- Mặc kệ, em phải bồi thường “tổn thất tinh thần” cho anh!

- Bồi thường cái gì? A… ưm…

Không đợi Hải Lam hỏi hết lời, đôi môi cô đã bị ngăn chặn, cả thân thể cũng bị bế lên. Một đêm lăn qua lộn lại, mãi đến khi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi anh mới chịu dừng tay. Nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, Đình Phong thỏa mãn thở dài, khẽ thì thầm vào tai cô, giọng nói dịu dàng tràn ngập yêu thương.

- Hải Lam… Em là của anh, vĩnh viễn.



Ngày hôm sau, cô bước chân vào nhà lại không thấy Đình Lâm chạy ra đón như mọi khi. Nghi hoặc đi vào sâu bên trong, Hải Lam mới nghe tiếng lạch cạch trong phòng bếp. Không ngoài dự đoán, hai cha con anh đang mặc tạp dề, vụng về nấu cơm. Đình Lâm vừa thấy bóng mẹ thì vui vẻ kêu lên.

- A, con chào mẹ! – Thằng bé chạy ra cửa bếp rồi lôi kéo cô vào phòng khách. Đợi cô ngồi xuống ghế sô pha, nó lại tất bật đi rót nước.

- Mẹ uống nước đi. Chờ lát nữa ba cũng sắp nấu cơm xong rồi.

Hải Lam buồn cười gạt đi vết bẩn trên mặt con, nhẹ giọng hỏi.

- Hôm nay làm sao vậy?

Cô nhớ vẫn chưa đến sinh nhật mình, cũng không phải ngày kỉ niệm gì.

- Không có gì, con với ba muốn giành cho mẹ một điều bất ngờ thôi!

Mặc dù nghi ngờ, cô vẫn lặng im uống nước, định bụng xem hai cha con nhà này đang bày ra trò gì, đáng tiếc càng xem càng khó hiểu. Họ không để cô dọn cơm, không để cô rửa bát, thậm chí tự động đi quét dọn, lau nhà, giặt quần áo… Mấy lần cô muốn đứng lên, nhất định sẽ có người lại ấn cô ngồi xuống ghế, bảo cô an tâm nghỉ ngơi. Tình trạng ấy vẫn liên tục kéo dài, mãi tới khi Hải Lam không nhịn được bão nổi mới tạm thời ngừng lại.

Muốn hỏi vì sao Đình Phong với Đình Lâm lại hành động khác thường? Bởi vì — dự phòng thôi.

Lần này tuy là cậu, nhưng ai biết được sau này sẽ có gã nào trẻ tuổi đẹp trai dụ dỗ mất mẹ thì sao? Cách tốt nhất là đối với mẹ thật tốt, tốt đến mức mẹ phải luyến tiếc không nỡ bỏ đi. Thế nào? Nhóc Lâm có thông minh không?

Ngoại truyện 4: Ba ốm.

Chuyện xảy ra vào ngày cuối cùng anh bị phạt nằm ngủ ghế sô pha.
Có lẽ do thời tiết thay đổi, có lẽ do trời hơi lạnh mà nằm ngủ không chịu đắp chăn, có lẽ nằm ghế tư thế không thoải mái… Tóm lại, Đình Phong ốm rồi.

Buổi sáng cô chuẩn bị gọi anh dậy mới phát hiện sắc mặt anh ửng đỏ khác thường, sờ tay lên trán lại là một mảnh nóng ran. Bỗng chốc cô nhăn mày, vội vã vỗ vào mặt anh.

- Đình Phong!? Đình Phong…

Đang mơ chính mình một lát bị hơ trên lửa, một lát lại bị thả vào hầm băng, đột nhiên truyền đến cảm giác mát mẻ làm anh dễ chịu hừ nhẹ, bản năng hướng về nơi đó cọ cọ. Được một lúc dường như thấy chưa đủ, dứt khoát cả người đều quấn đi lên.

Hải Lam dở khóc dở cười nhìn cả cánh tay mình bị ôm chặt, khăn mặt ướt thì bị rơi xuống giường. Đình Phong vẫn ngủ ngon lành làm cô không nỡ rút ra, đành dùng tay còn lại giúp anh lau người.

Vừa nãy đo được nhiệt độ anh lên tới 39 độ C, cô không khỏi sốt sắng lên. Tuy biết anh bệnh không phải lỗi của mình, Hải Lam vẫn cảm thấy áy náy, vì vậy chăm sóc anh cũng tận tình hơn. Sau khi anh tỉnh, bất kể anh yêu cầu gì, mặc kệ có lý hay vô lý, cô đều tận lực đáp ứng.

Trái lại Đình Phong lại được nước lấn tới, khi thì kêu đói, khi thì kêu khát, thỉnh thoảng lại rên rỉ nói mình đau chỗ này đau chỗ kia… Chẳng qua lúc cô quay lưng đi, ánh mắt anh lại liếc xéo về phía cửa tràn đầy đắc ý. Xem, cô vẫn quan tâm anh nhiều nhất thôi!

Đối với hành động ngây thơ của ba, phản ứng của Đình Lâm là trực tiếp coi thường. Nếu hôm nay đổi lại là nó bị ốm, chẳng lẽ mẹ sẽ không lo lắng? Mà không biết hôm qua ai tội nghiệp ôm gối đứng ngoài cửa phòng năn nỉ hết nửa giờ vẫn không được mẹ cho vào!?

- Lấy thân thể ra mới tranh thủ được sự đồng tình của mẹ, ba, ba cũng đáng thương quá đi.

Nói thì nói vậy, nhóc Lâm đúng là vẫn hiếm khi “tốt bụng đột xuất”, cả ngày không giành mẹ với ba. Aizz, hết cách, người bệnh là trên hết mà. Dẫu sao ngày tháng còn dài, về sau cơ hội còn nhiều. Ba, ngày sau chúng ta tái chiến!

Ngoại truyện 5: Kế hoạch mới của Đình Phong.

Tại biệt thự nhà Trịnh Duy, Đình Lâm mắt sáng ngời nhìn em bé trong tay Tịnh Yên, càng xem càng yêu thích không thôi. Nho nhỏ, mềm mềm, hai má phúng phính, đôi mắt đen láy mà trong veo. Đặc biệt là không sợ người lạ, bất kể ai ôm bé cũng theo.

- Cô Yên, cô cho cháu bế em một lát được không?

Trịnh Huy vừa nghe lập tức ngăn cản.

- Đi đi đi, tay chân vụng về như cậu ngộ nhỡ đánh rơi em tôi thì sao? – Phải biết rằng ngay cả nó muốn bế em mà ba cũng không cho phép.

Giọng điệu như thể ông cụ non làm ba người lớn bật cười. Tịnh Yên khẽ xoa đầu Đình Lâm, nhẹ nhàng đặt con vào tay thằng bé.

- Đến, Đình Lâm, một tay bế đầu em, một tay đặt phía dưới… Đúng rồi, con thông minh lắm.

Bỏ qua ánh nhìn ghen tị của Trịnh Huy, Đình Lâm vui vẻ mà đùa Trịnh Hân, trong lòng không khỏi thầm ước nếu mình có đứa em gái như vậy thì tốt…

Vì Hải Lam muốn ở lại chăm sóc Tịnh Yên, Đình Phong quyết định về dọn đồ sang nhà Trịnh Duy vài hôm, dù sao nhà cậu ta cũng không thiếu phòng trống. Trên đường về, đột nhiên Đình Lâm quay sang hỏi anh.

- Ba à, hay là ba mẹ cũng sinh cho con một đứa em được không?

Anh buồn cười nhìn con trai hiếm khi “ngoan ngoãn” đột xuất, bỗng dưng ý tưởng trong đầu chợt lóe.

- Con thực sự rất muốn có em?

Bất giác vai thằng bé co rụt lại, không hiểu sao nó thấy ba cười có điểm lạ, trông chẳng khác nào thợ săn đã đào sẵn hố, chuẩn bị lừa con mồi tự nguyện nhảy xuống. Nhưng nếu để có đứa em dễ thương cùng chơi, cho dù nhảy một lần thì sao?

- Muốn, rất muốn! – Phối hợp thêm biểu tình háo hức đầy mong đợi.

Quả nhiên ba nó cười rạng rỡ hơn, tựa như hồ ly bắt đầu dụ dỗ.

- Muốn có em cũng không phải không thể, song ba cần con phối hợp một chút, tạo điều kiện cho ba m

1 .. 45 46 47 [48] 49
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)