Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
XtGem Forum catalog
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 2423

Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

iệc thôi, ở đây tôi lại còn có lương hàng tháng nữa chứ. Tôi hi vọng với số tiền ít ỏi này, tôi sẽ có thể gửi về cho gia đình nhỏ bé dưới quê, gửi tiền cho mẹ nuôi nấng cho 2 em, rồi có tiền để sửa lại mái nhà đã rò rỉ và cái chân giường mục nát nơi 3 chị em tôi đã ngủ.

Cuộc sống của tôi tưởng chừng như êm ả trôi qua một cách nhẹ nhàng, nhưng chỉ vài ngày sau, chú Hùng vẻ mặt buồn xa xăm nói với tôi rằng, chú mới xin được một chân thợ hồ ở một công trường dài hạn bên quận Thủ Đức. Chú nói rằng, Chú sẽ làm việc và ngủ lại công trường đó luôn, phải một thời gian dài nữa chú mới quay lại đây đón tôi.

Khi ấy tôi thật sự buồn lắm, tôi lại sắp phải chia tay người thân duy nhất trên cái đất sài gòn này rồi. Rồi đây cuộc sống của một con bé xa nhà, không thân không thích như tôi sẽ trôi về đâu.

“Na, chú nói nghe nè, chú sắp có việc phải rời nhà này rồi, chắc khoảng mấy tháng nữa chú cháu mình mới gặp lại nhau”.
“Sao vậy chú, chú đi đâu ạ”
“Chú mới xin được một công việc khá tốt ở Thủ Đức, cũng khá xa nơi này, nên chú dự định làm việc rồi ngủ lại đó luôn”
“Chú có biết ngày nào chú về đây không” (Nước mắt tôi tuôn rơi, ướt đẫm khóe mi)
“Chú không biết nữa, thôi cháu cứ ở đây đi, ông bà chủ thương cháu lắm đó. Cháu đừng làm phụ lòng họ nha chưa”.
“Mà chú ơi…”
“Đừng khóc nữa cháu, chú cháu mình ra chợ mua ít đồ ăn, về làm đãi ông bà chủ một bữa, sáng mai Chú đón xe đi sớm”.

Cuộc chia ly cũng đã đến, hình bóng chú Hùng càng ngày càng xa xăm cùng chiếc xe sớm ban mai. Đưa tiễn chú xong, tôi bất chợt chui phốc vào phòng, ôm gối khóc như bé con lâu ngày không được mẹ cho uống sữa. Thôi thì cầu chúc chú Hùng luôn bình an và khỏe mạnh trong những tháng ngày sắp tới.
Với tôi, ngôi nhà này hiện tại là một nơi trú ngụ khá lý tưởng, tuy nhiên, một biến cố thật sự đã xảy ra với tôi ngay chính trong căn nhà. Biến cố đã khiến tôi như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, nước mắt tôi cứ rơi, rơi mãi…

Chap 10: Cuộc hẹn nơi “bí mật”.

Ở chap trước, em đã có một khoảng thời gian khá thoải mái ở nhà bé Huệ, với em, nàng là một cô gái đảm đang, và đặc biệt là nấu ăn khá ngon. Lần đầu tiên người ngoài nấu mà em ăn tới 4 bát, điều mà chỉ mẹ em mới có thể làm được. Buổi tối hôm đó dường như thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chút mà đã hơn 11 giờ tối rồi, thật sự em rất muốn ở lại để nghe bé Huệ kể chuyện tiếp nhưng mà cũng khuya rồi, sợ mấy bạn nàng về bất chợt rồi nghĩ bậy cho tụi em thì tội, với lại em sợ về trễ quá ra ngoài kia bị bọn xì ke nó ghim cho cái ống chích ngay đầu thì toi cmn đời zai.

Em chào tạm biệt nàng để ra về trong sự tiếc nuối của cả hai:

“Huệ ơi, chắc anh xin phép về heng”
“Sao thế anh, còn sớm mà” (Sớm cái…cc)
“Thôi trễ rồi, anh sợ ba mẹ anh đợi cửa ở nhà, với lại em cũng ngủ sớm đi cho khỏe”
“Dạ, cám ơn anh, anh thấy em nấu ăn sao hihi”
“Hỹ hỹ, em nấu ngon lắm, chỉ thua mỗi mình mẹ anh thôi”
“Ây za, vậy chắc là mẹ anh nấu ngon lắm heng”
“Anh không biết người khác thấy sao, nhưng với anh, mẹ là nấu ăn ngon nhất” (Xin phép tự gạch vào đầu vì khiến bé Huệ nhớ đến mẹ)
“Mẹ em cũng nấu ăn ngon lắm đóa, em nhờ mẹ chỉ dạy mới biết nấu ăn như vậy đó. Nhớ có lần, 2 mẹ con em ngồi cặm cụi châm cũi nướng mấy trái cà tím mà em vui ghê)
“Ùa anh biết mà, cứ cho mẹ em với mẹ anh nấu ăn ngon bằng nhau đi hỹ hỹ” (Em vừa nói vừa giỡn bông đùa với nàng)
“Thôi anh về sớm đi kẻo nhà lo”
“Ùa vậy thôi anh về nha, chào em ha, khi khác rãnh anh tới ăn ké em tiếp 1 bữa nữa hihi”
“Anh cứ đùa, muốn tới nữa thì alo em trước để em sắp xếp thời gian”
“Ùa hihi, à mà em nhớ uống mấy bịch sữa anh mua nhé, nhìn em hơi ốm lắm í”
“Dạ, xí nữa thì em quên mấy bịch sữa của anh, để lát em uống”

…Đang dắt xe
…Đang dắt xe
…Đang dắt xe

“Huệ ơi, anh nói nhỏ này nè”
“Dạ sao anh”
“Em có thể vui lòng dẫn anh ra đầu hẽm được hông, ở đây nhìn như mê cung í” (Tự gạch tiếp)
“Hihi, em biết thể nào anh cũng nói câu này mà” (Đậu…đỏ)
“Lần sau bảo đảm anh sẽ tự đi ra được hỹ hỹ”

Thế là một ngày vui vẻ của em trôi qua với nhiều kỷ niệm ngọt ngào, lần đầu tiên trong đời em được một cô gái xinh đẹp nấu cơm cho ăn, ôi hạnh phúc làm sao cái khoảnh khắc này. Đêm ấy không hiểu vì sao tự nhiên em mất ngủ, mãi cho tới gần 3 giờ sáng mới chập mắt được, em cứ suy nghĩ một vấn đề, đó là “có phải bé Huệ có cảm tình với mình không nhỉ”, bởi vì theo thông lệ, khi một con gái thích ai đó, cô ấy sẽ cố làm mọi cách để cho người ta vui. Anh em nào kêu em cuồng dâm sinh hoang tưởng thì em gạch vỡ đầu nhé. Mà nếu có lẽ bé Huệ thích em đi chăng nữa thì em cũng sẽ không đáp lại tình cảm của bé đâu, vì hiện tại hình bóng con bạn thân của em nó đã chiếm hết bộ não của em rồi, rất khó có ai thay thế được nhỏ (trừ Ngọc Trinh). Với lại, em cũng chỉ xem bé Na như một đứa em, một người bạn không hơn không kém, hành động em mua sữa cho nàng uống cũng như một người anh lo cho em gái khi em gái bệnh mà thôi.

Cuộc sống cơm áo gạo tiền tiếp tục bủa vây em trong những ngày tháng tiếp theo. Công việc đầy áp lực đã khiến thân thể em trở nên ốm o, thời gian dành cho gia đình, anh em, bạn bè cũng vì thế mà ít đi. Bỗng một hôm nọ, trái tim em bất chợt ngừng đập khi cầm trên tay tấm thiệp hồng của con bạn thân, tinh thần em suy sụp một cách hoàn toàn trước thông tin này. Đáng nói hơn, trong lá thiệp, nhỏ đã “nhẫn tâm” mời em đến dự lễ cưới bằng danh từ nhân xưng “bạn”. Khổ lắm người ơi, cứ ngỡ rằng nhỏ sẽ gọi em bằng “anh” như lúc xưa nhỏ thường gọi, em thật sự ghét đắng từ “bạn”, thế quái nào nó lại không đồng nghĩa với câu “xin lỗi em chỉ xem anh như bạn”. Điều này có thể chứng minh một điều rằng, nhỏ chưa bao giờ có tình cảm với em, dù chỉ một chút xíu.

Vậy là chỉ còn chưa đầy 1 tuần nữa thôi, nhỏ Vy, người em thầm yêu trộm nhớ suốt những năm học đại học, sẽ chính thức lên xe hoa. Vâng, chồng nàng đẹp trai lắm, giàu có lắm, giỏi giang lắm, đâu như thằng bạn cù lần này, yêu mà không dám nói để rồi tự chuốc khổ đau vào người. Em tuy bản lĩnh rất vững vàng, nhưng không hiểu vì sao cứ mỗi lần nghĩ đến những khoảnh khắc thời đại học mà nước mắt cứ rơi nhẹ nơi khóe mi. Nhớ lắm những hôm em, thằng Bình và nhỏ Vy cùng nhau thức đêm sớm hôm để làm đồ án, nhớ lắm lúc nhỏ Vy và thằng Bình cãi nhau chí chóe và em là người can ngăn, nhớ lắm lúc cả 3 lang thang khắp phố phường của sài gòn đêm noel giá lạnh.

Từ rày về sau, em sẽ lại mất đi một người bạn nữa rồi, sau đám cưới nhỏ sẽ cùng chồng sang nước ngoài ở, và chắc có lẽ ngày đám cưới sẽ là ngày cuối cùng em nhìn thấy khuôn mặt baby với má lúm đồng tiền của nhỏ Vy.

“Ê ku, nhận được thiệp mời của con Vy chưa mày” (Cu Bình nhắn tin hỏi em)
“Nhận rồi, mày cũng mới nhận à” (Em buồn bã hồi âm)
“Ùa, đang cầm trên tay đây, đúng thật thằng chồng sắp cưới của nó là người tây rồi mày ơi”
“Ùa tao thấy rồi, thằng này sinh năm 90 mày à, nhỏ tuổi hơn con Vy”
“Chắc gia đình thằng đó cũng giàu có, mới ngày nào còn đi chơi với tụi mình, giờ đã sắp lấy chồng rồi” (Ku Bình coi bộ cũng khá buồn, hay là…)
“Thôi có gì bữa cưới nó, mày qua nhà tao nhé, tao với mày đi chung”
“Ok cu”

Như không còn gì để mất, buổi tối ngày hôm ấy, em đã lấy hết

1 .. 8 9 10 [11] 12 13 14 .. 47
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)