Thiên Thần Nhỏ Của Tôi - Nguyễn Nhật Ánh - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Teya Salat
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Thiên Thần Nhỏ Của Tôi - Nguyễn Nhật Ánh

Thiên Thần Nhỏ Của Tôi - Nguyễn Nhật Ánh

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 1172

Thiên Thần Nhỏ Của Tôi - Nguyễn Nhật Ánh

ng. Ánh mắt đó sao giống hệt ánh mắt ngoại tôi nhìn tôi trong những ngày cuối cùng trước khi tôi rời bỏ quê ngoại để về ở hẳn với ba mẹ tôi. Sự liên tưởng xốn xang đó khiến tôi thao thức suốt đêm và tôi định chiều hôm sau sẽ kể cho Hồng Hoa nghe.
Nhưng rồi tôi không thực hiện được ý định của mình. Ba giờ chiều hôm sau, nhân lúc nghỉ giảo lao, tôi len lén ôm cặp chuồn ra khỏi lớp. Trên đường về nhà, tôi thấp thỏm đoán xem giờ này Hồng Hoa đang làm gì trong vườn, nó đang ngồi thủ thỉ trò chuyện với đám cỏ gà hay đang đu mình trên cây mận để ngắm nghía cái hình vẽ xấu xí kia.
Lòng nôn nao, tôi bước chân qua khỏi cổng nhưng rồi tôi bỗng giật mình khi thấy cửa hàng của mẹ tôi đóng cửa im ỉm, còn mẹ tôi thì chẳng thấy đâu.
Tôi chạy vọt vào nhà và đụng ngay khuôn mặt rầu rĩ của anh Khánh.
- Mẹ đâu? – Tôi lo lắng hỏi.
Anh Khánh thở dài:
- Mẹ đi bệnh viện rồi!
Tôi tái mặt:
- Mẹ bị sao vậy?
- Mẹ có bị gì đâu! – Anh Khánh nhún vai – Chó nhà mình cắn người, mẹ phải đến đó.
Tôi trố mắt:
- Chó nào? Nhà mình làm gì có chó! Anh Khánh nuốt nước bọt: – Chó béc- giê ba mới đem về hồi nãy. Tao thử dắt nó ra vườn đi lòng vòng cho nó quen. Nào ngờ nó thấy có người sục sạo, liền bứt ra khỏi tay tao nhào tới cắn.
Trong thoáng mắt, đầu tôi choáng váng như bị ai đánh và tôi bỗng rùng mình khi hình dung ra cảnh cô bạn bé nhỏ của tôi đang nằm giãy giụa và kêu thét lên đau đớn dưới nanh vuốt của con vật hung dữ kia. Tôi hấp tấp hỏi, tim thót lại:
- Hồng Hoa có bị sao không?
Anh Khánh tặc lưỡi:
- Hơi nặng. Bị cắn nát một bên vai. Nhưng dù sao cũng còn may, chứ nếu bị cắn ngay cổ hay ngay mặt thì con nhỏ tiêu đời.
Đang nói, đột nhiên anh ngó sững vào mặt tôi:
- Ủa, sao mày biết con nhỏ đó tên Hồng Hoa?
Tôi lí nhí:
- Hồng Hoa là bạn em.
- Xạo đi mày! Bạn mày sao nó vào vườn lúc không có mày ở nhà?
Tôi gãi đầu:
- Em bảo Hồng Hoa vào trước đợi em về chơi.
Như sực nhớ ra điều gì, anh Khánh nghiêm mặt:
- Nó vào bằng ngả nào?
- Thì…chui hàng rào! – Tôi bối rối đáp.
- À, – anh Khánh gục gặc đầu – thì ra cái lỗ hổng hôm trước mẹ bảo mày bịt lại, mày chưa chịu bịt phải không?
Tôi không đáp, thực ra là tôi không buồn đáp bởi đầu óc còn đang loay hoay nghĩ đến Hồng Hoa, đang lo lắng không biết giờ này nó ra sao.
Thái độ thờ ơ của tôi có lẽ khiến anh Khánh bực dọc. Anh hừ giọng:
- Tao sẽ méc mẹ! Thế nào mày cũng bị ăn đòn!
Lòng đang rối như tơ vò, tôi nổi khùng sẵng giọng:
- Cho anh méc!

Nói xong, tôi quay lưng bước ra khỏi cửa trước cặp mắt mở to vì kinh ngạc của ông anh.
Tôi tới thẳng bệnh viện nơi Hồng Hoa đang nằm. Sau một hồi dọ dẫm hỏi thăm, tôi cũng đến được phòng nó.
Vừa bước vào phòng, tôi nhìn quanh nhưng không thấy mẹ tôi đâu. Chắc mẹ đã về rồi.
Hồng Hoa nằm thiêm thiếp trên giường, áo quần trắng toát, cánh tay phải chôn dưới một lớp băng dày, trên đầu treo lủng lẳng chai nước biển. Ngồi cạnh giường là một cặp vợ chồng lớn tuổi, chắc là ba mẹ Hồng Hoa, tôi đoán vậy vì tôi nhận ra người đàn bà bán cháo lòng ngoài chợ hôm nào. Ngoài ra trong phòng còn có một thằng nhỏ trạc tuổi tôi đang ngồi lơ đễnh trên chiếc ghế đẩu cạnh cửa ra vào.
Vừa thấy tôi xuất hiện, mẹ Hồng Hoa đã nhận ra ngay. Bà khẽ mỉm cười, một nụ cười buồn:
- Chào cháu.
Tôi cũng gật đầu chào lại ba mẹ Hồng Hoa rồi im lặng đứng sát cạnh giường. Hồng Hoa nằm đó, ngay trước mặt tôi, xanh xao và mệt mỏi, mắt nhắm nghiền. Không hiểu trong cơn mê thiếp nhọc nhằn kia, nó có cảm thấy đau đớn không! Tôi xót xa tự hỏi và bỗng thấy cay cay trên mắt.
Mẹ Hồng Hoa bỗng nói, giọng rưng rưng:
- Em nó bị chó béc- giê cắn, cháu ạ!
Tôi khẽ gật đầu, môi mím chặt. Dĩ nhiên tôi biết điều đó. Và mẹ Hồng Hoa cũng biết tôi biết điều đó. Nhưng bà vẫn cứ muốn nói ra, như để mượn tiếng nói đứt quãng kia trút bớt phần nào nỗi nặng nề phiền não trong lòng.
Hồng Hoa bỗng mở mắt. Có lẽ tiếng nói thương cảm của người mẹ đã đánh thức người con dậy. Nhìn thấy tôi, đôi môi héo hắt của Hồng Hoa liền nở một nụ cười và trên đôi má nhợt nhạt kia những lúm đồng tiền quen thuộc lại thấp thoáng. Nó khẽ giơ cánh tay lành lặn về phía tôi, miệng mấp máy:
- Anh Kha!
Tôi liền mừng rỡ nắm lấy tay nó, lòng xúc động vô cùng. Nhưng tôi chưa kịp nói với nó một lời, nó đã khép mắt lại và lại chìm vào cơn mê, bàn tay vẫn còn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi chỉ biết nói thầm và hy vọng trong giấc mơ Hồng Hoa sẽ nghe thấy: “Hồng Hoa, em cứ yên tâm ngủ đi, chỉ qua một đêm nay thôi, ngày mai thức dậy em sẽ thấy cuộc sống xinh đẹp và hạnh phúc sẽ trở lại với em, hệt như câu chuyện về nàng công chúa Hồng Hoa mà anh đã kể cho em nghe dạo nào”. Khi thầm thì với Hồng Hoa như vậy, tôi ngạc nhiên nhận ra, dù là trong lời nói thầm, cách xưng hô của tôi đối với Hồng Hoa đã bất ngờ thay đổi. Điều đó tuy có khiến tôi bối rối nhưng tôi vẫn không muốn trở lại cách xưng hô cũ một chút nào.
Tôi đứng bất động bên giường Hồng Hoa như vậy khá lâu. Mãi đến khi ra về, tôi mới nhẹ nhàng và âu yếm gỡ tay nó ra. Suốt trong thời gian đó, ba mẹ Hồng Hoa cũng không nói một lời. Họ không biết tôi là ai nhưng họ tỏ ra hoàn toàn tin cậy vào tình bạn thắm thiết giữa tôi với Hồng Hoa và họ có vẻ hy vọng tình cảm đó sẽ giúp cho Hồng Hoa thêm nghị lực để vượt qua cơn hiểm nghèo. Vì vậy khi tôi ngỏ ý ra về, cả hai người đều nắm chặt tay tôi, vẻ cảm kích:
- Cảm ơn cháu.
Tôi nói với ba mẹ Hồng Hoa là chiều mai tôi sẽ trở lại rồi ngậm ngùi bước ra khỏi phòng.
Nhưng tôi vừa mới bước dọc hành lang được mấy bước đã nghe có tiếng gọi giật:
- Ê, thằng kia!
Tôi giật mình quay lại và nhận ra người vừa kêu tôi một cách xấc xược chính là thằng nhỏ khi nãy ngôi trên chiếc ghế đẩu trong phòng.
Nó thọc hai tay vào túi quần và thong thả tiến lại gần tôi, hất hàm:
- Mày là ai mà đến đây?
Không biết thằng này là người như thế nào, tôi vẫn cố giữ giọng ôn hòa:
- Tao là bạn của Hồng Hoa.
- À thì ra mày là bạn nó! – Thằng nhóc nheo mắt quan sát tôi một hồi rồi gật gù hỏi – Chính mày là đứa thường cho nó mượn sách phải không?
- Ừ! – Tôi gật đầu, và bỗng nhớ ra – Còn mày có phải tên là Quý không?
Thằng Quý nghe tôi gọi đúng tên nó, liền trố mắt:
- Sao mày biết?
Tôi nhún vai:
- Thì Hồng Hoa nói.
Nếu như gặp lúc khác, tôi đã hỏi tội nó và có khi cho nó một trận đòn dằn mặt. Nhưng bây giờ Hồng Hoa đang nằm lả người trong kia nên tôi không muốn gây gổ lôi thôi, đành phải dằn lòng lờ đi mọi chuyện.
Nhưng thằng Quý quả là đứa cô hồn. Nó phun nước bọt:
- Con nhỏ này đúng là lắm mồm! Chó cắn nó là đáng!
Lối ăn nói độc địa của thằng Quý khiến tôi nóng mặt:
- Mày là đồ…vô lương tâm! Hồng Hoa bị chó cắn gần chết mà mày nỡ nói như vậy hả?
Quý cười hề hề:
- Nỡ với không nỡ quái gì! Chó cắn là tại nó chứ đâu phải tại tao! Mẹ nó bảo nó không đước bén mảng về nhà, ai bảo nó cãi lời chi cho chó cắn!
Tôi ngơ ngác:
- Mày nói gì? Mẹ nó không cho nó về nhà ai?
- Thì nhà nó chứ nhà ai!
- Nhà nó ở dưới quê kia mà?
Quý nheo mắt, vẻ giễu cợt:
- Ai bảo mày vậy?
- Hồng Hoa! – Tôi đáp, giọng không được quả quyết lắm.
Quý nhún vai hừ giọng:
- Nó nói dóc với mày đó! Nhà nó chính là cái nhà có khu vườn nơi nó bị chó cắn vừa rồi kìa!
Lời tiết lộ bất ngờ của thằng Quý khiến tôi bàng hoàng

1 .. 14 15 16 [17] 18
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)