Truyện 7 Ngày Làm Gia Sư Full Đọc Online
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 995
ói 1 câu rồi về ”
Em “Lên đi anh, thang dây đó cẩn thận nhé!”
Gập máy và tôi biết tôi phải làm gì. Cái việc mà tôi ghét nhất ở em ngay từ buổi ban đầu.
“Anh liều quá đấy! Ko sợ à?”
“Ai biết đâu”
“Em biết”
Sau câu nói đó cả em và tôi đều nhìn nhau và ko ai nói câu gì. Có lẽ mọi lời nói lúc này là thừa. Tôi xóa bỏ khoảng lặng đó bằng câu nói:
“Sao định nói với anh điều gì? Nói đi anh đang nghe đây”
..ấp úng…
“Ko…Em quên rồi”
“Em thế đấy”
“Tại anh thôi! Ai bảo đến?”
“Chứ ai thả dây?”
Sau câu nói đó
“Này tránh xa anh. Nghe gì ko đấy?Này…bỏ ra…”
…
“Rồi, nói đi”
“Không quên rồi!”
“Có nói không?”
“Không thì sao? Làm gì em à?”Dám!
“Vậy thôi anh về”
Sau câu nói đó em vẫn ngồi đó còn tôi đi ra hướng cửa.
“Khoan đã anh!Em…Mà thôi, cũng chẳng quan trọng nữa rồi! Em nghĩ anh biết em định nói gì mà.”
“Uhmm! Anh biết và anh cũng muốn nói với em điều tương tự” Tôi nói và quay lại bên em.
“Lên đây với em nhé! Rất đẹp phải ko anh?”
Em thích bầu trời về đêm và mong muốn một ngày nào đó mình được đặt chân đến những vì sao, cũng như em rất thích mùa đông và mưa.
“Còn anh, anh thích mùa đông và nắng. Em ko định ngủ à?”
Tựa vào vai tôi rất nhẹ nhàng em nói: Ko.
Tôi đã rất gần em, gần hơn bao giờ hết và nghe rõ tiếng thở của em…
“Anh ko nghĩ được rằng có ngày sẽ ngồi bên em như lúc này”
“Ko gì là ko thể anh à! Xin lỗi vì em ko thể làm gì hơn, xin lỗi vì còn rất nhiều việc đang chờ em. Em sẽ trở về như em từng nói. Chắc chắn vậy anh à! Về để lần nữa nhìn lại những gì mình đã trải qua, hay những gì đã đi qua cuộc sống của em, trong thời gian không kể ngắn dài và cũng để nói với anh rằng cuộc sống vẫn sẽ là những chuyến đi…”
Trên vai tôi em đã ngủ. Giấc ngủ bình yên nhất suốt 18 năm qua!
Vâng tôi biết em sẽ trở về một ngày ko xa, câu nói mở biết bao con đường. Nếu em chỉ thêm 2 từ thôi tôi biết mình sẽ phải làm gì nhưng có lẽ em cũng muốn tôi tự tìm cho mình một hướng đi và tự xác định lại tình cảm khi xa em…
2 từ rất dễ nói em à đó là 2 chữ “bên anh” Vâng… em sẽ trở về “bên anh” một ngày ko quá xa xôi…
…Ngày mai anh sẽ nói vì anh ko muốn mình phải ân hận em à! Và hơn ai hết anh ko muốn mất em dù chỉ trong phút giây…Em có thể không trả lời. Anh biết nhưng anh vẫn sẽ nói…Đồng ý làm mẹ, của các con anh… em nhé…”
“Em ngủ quên à…sao không gọi em…”
“Thấy em mệt…lên thôi”
“mấy giờ rồi anh…”
“Khoảng 4 giờ hơn gì đó…”
…
“em xuống nhà ngủ đi…anh phải về”
…
“Em ngủ đủ rồi…giờ về gì nữa…để sáng đi”
…
“vậy mai em định vừa đi vừa ngủ à…”
“Hi vọng thế…”
…
“anh nói này…”
…
“và cũng có câu trả lời cho anh…”
…
“Uh vậy em nói đi…”
…
Nếu em gặp anh sớm hơn thì mọi chuyện đều có thể xảy ra và em cũng ko phải nói với anh những điều này…chỉ tiếc là anh đến khi một con đường mới lại mở ra trước mắt em và em buộc phải đi, trong em hôm nay mọi thứ đã nhường lại cho lý trí…lúc này em muốn gác lại tất cả…”
…
“Nếu em đồng ý…vì ai đó…điều đó đồng nghĩa với việc em phản bội lại lời hứa với chính bản thân mình…và phản bội lại những gì người thầy của em khi mới đến mong muốn em nghĩ và đưa ra những quyết định như hôm nay…em xin lỗi vì ko biết nói gì hơn…mong anh hiểu…”
…
“Uhm anh hiểu rồi…em đã trưởng thành hơn và ko còn là cô bé mà anh đã gặp mấy ngày trước đây nữa…ko biết điều gì đã khiến em thay đổi nhanh vậy..”
…
“Nói như anh ấy…bản chất em vốn đã thế rồi…và những gì của hôm nay chỉ là thể hiện ra mà thôi…anh đến rất đúng lúc và giúp em rất nhiều…tiếc rằng…”
…
“Ko có gì đáng tiếc đâu em…”
“Do anh thôi…và nói như em…chính anh mới là kẻ phản bội…”
“Cũng dễ hiểu…vì trước một cô gái như em…ko gì là ko thể…”
…
“Em biết và em cũng vậy…anh cũng đã khiến em nghĩ rất nhiều…em có thể ở lại và bắt đầu lại ngay từ chính nơi này…để làm lại thì ở đâu chúng ta cũng có thể bắt đầu…nhưng…”
…
“Anh ko dậy cho em kiến thức mà đã dậy cho em những điều con quan trọng hơn thế…”
…
“Rõ rồi…anh biết em chưa nói hết những gì mình đang nghĩ…nhưng ko sao…như vậy là anh đủ hiểu…”
…
“Giờ anh phải về…em xuống nhà chợp mắt tí đi…mai dậy mà chuẩn bị đồ…”
…
“Thế nhé…”
…
“Khoan đã anh…”
“Được rồi…đứng lên nào…”
…
“Cẩn thận đó…em sẽ gọi lại…em…”
…
Tôi ko biết phải nói gì nữa và thật sự trong đầu lúc này cũng chẳng suy nghĩ được gì…thấy mình như vừa mất đi một điều gì đó…mất đi một thứ gì đó…dù nhỏ, nhưng rất riêng…
Tôi cũng không mong em sẽ gọi lại…dù trong thâm tâm đó là điều mà tôi mong muốn…
…
Thôi kệ đi…
…
Gõ cửa bà xã lúc 6h…
“Có để cho v ngủ không…đi đâu mà giờ này còn lang thang ở đây…?”bà xã vừa… ngắn dài vừa hỏi…
…vẫn như không biết…đi vào giường và ôm cái gối…định ngủ lúc vì mệt mỏi…
“Dậy ngay…nghe thấy gì ko đấy…”
…
“Để im… c ngủ tí…”
“…”
“Cái gì…giường của ai biết ko…xuống đất giờ đấy…”
…kệ cho nói gì thì nói…vẫn vậy mà…
“Dậy ngay…” và hành động thế nào kèm câu nói đó, anh em trong hoàn cảnh sẽ hiểu thôi.
…
“Đi đi năn nỉ đấy…9h gọi c nhé…”
…theo thói quen người ta vẫn phải tranh đến cùng…và vẫn gan lì nằm cùng…nhưng kiểu gì mình chẳng thắng…vẫn vậy mà…
…bà xã đứng dậy nhưng vẫn ko quên với lại…
“Ko hiểu người ở đâu nữa…ko còn gì để nói…”
…
Đang mê mệt…tỉnh dậy vì có người bịt hơi thở…
…
“Để im…ngủ tí thôi…”
…
“Thôi dậy đi…có chuyện v hỏi tí đây…”
…
“Lại chuyện…sao lắm thế ko biết…”
…
“Hỏi đi…”
“Đi vào rửa mặt ngay…đi ngay…”
…
“Rồi…mà sao tự nhiên cáu vậy…c làm gì sai à…”
“Đi ko thì bảo…”
…
“Có gì vậy…”
“Sáng mua đồ để đó…ko dậy mà ăn…ko thấy đói à…”
“Ai biết…”
…
“Giờ thì người ta còn biết gì nữa…”
“Này ám chỉ gì đấy…”
“Cái đó c phải tự biết, vợ có phải nói ko…”
…
“Tối qua vợ ở chỗ thằng Quang và Tùng…”
…
“Ko có gì đâu…chuyện linh tinh ấy mà…”
“V hi vọng là vậy…cần phải biết mình là ai…và quan trọng là phải biết điểm dừng…có lẽ v ko phải dậy lại c bài học cơ bản đó…”
…”Rồi v luôn đúng được chưa…?”
“Vấn đề ko phải ai đúng ai sai…c cần phải xem lại mình…v chưa nói đến học hành…và việc làm…”
…
“Được rồi…sao hôm nay vòng vo vậy…v nói đi, c vẫn đang nghe đây…”
…
…”Cảm nắng cô bé đó rồi chứ gì…?”
…
Bà xã tiếp “xinh gái, con già giàu, ăn nói dễ nghe…ko cảm mới lạ…”
…”Mai cô bé đó đi đúng ko?”
…
“V là chỗ để c tìm đến mỗi khi thất tình à…?”
…
“Với tư cách người bạn…v muốn nói với c…rằng…phải luôn biết vị trí của mình…dừng lại khi chưa quá muộn…2 đường thẳng song song muốn gặp nhau…cũng ko bao giờ đúng trên trái đất này…c nhé…”
…
“Vì cô bé đó…c thay đổi quá nhiều…và v cũng rất bất ngờ vì điều đó…nhưng v nghĩ đó chỉ là những cảm xúc nhất thời…sẽ qua nhanh thôi dù nó có sâu nặng…với những người như chúng ta…điều quan trọng nhất là sự vững bền…vì chúng ta rất ít có cơ hội để làm lại…và trong tình cảm thì lại càng ko…ba má c và ba má v là bài học rất thực tế…v hi vọng c đừng lập lại nó…”
…
…bà xã còn nói thêm vài điều nữa…nhưng thực tế nó cũng chẳng vào đầu mình được bao nhiêu…vì tâm trí lúc này ko để ở chuyện đó…
…
“C hiểu và c biết mình phải làm gì…”
…
“Yên tâm…mà v ko ghen đấy chứ…” cười…
“Lạc chủ đề rồi đấy…”
“C đùa đấy…qua nhanh thôi mà…”
…
“Thấy c cười là được rồi…biết c bao năm mà v cảm giác như vừa biết hôm qua vậy…Mọi thứ đều có thể thay đổi…nhưng “tình người” chẳng nhẽ cũng dễ đổi thay vậy sao…”
…
“Rồi mà…c biết rồi…”
“Lúc nào cũng biết rồi…mà
1 .. 9 10 11 [12] 13