Truyện Bước Qua Yêu Thương Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 2599
.
Lần này dù có mệt như thế nào thì cô cũng cô lết cái thân tàn này ra mở cửa để cầu cứu. Thế là cô mỏi mệt bước đến bên cửa. Nhưng cửa vừa được mở ra thì cô lại muốn đóng vào. Mạnh Đức sao lại đến đây? Người cô muốn cầu cứu là ai cũng được nhưng ít nhất không phải là anh ta.
Khi Dương Thùy định đóng cửa Mạnh Đức liền lấy chân chặn lại rồi dùng tay kéo cửa. Anh đứng đó nhìn cô đầy chua xót.
Sao chỉ mới mấy ngày chưa gặp cô đã tiều tụy thế này?
Tròng mắt thì đỏ hoe, sâu hoắm. Vẻ yêu kiều trong đôi mắt ấy đã bay biến đi đâu mất. Mái tóc thời trang ngày nào giờ đây rối bù và bết lại nhìn thảm hại vô cùng. Đôi môi như hai cánh hoa anh đào hồng trông tái nhợt và khô ráp. Bộ quần áo ngủ lôi thôi lếch thếch đến chán đời. Cô ấy bị sao vậy?
Dương Thùy thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa xót xa thương hại của Mạnh Đức thì liền cố nói bằng giọng bình thường.
- Anh đến đây làm gì?
Mạnh Đức nhìn bàn tay đang cô bíu lấy cửa của Dương thùy thì biết cô đang cố gắng bám trụ. Các đốt xương trên tay như sắp lòi ra khỏi làn da kia rồi.
Không trả lời câu hỏi của Dương thùy, Mạnh Đức bước đến kéo giật người cô lại rồi bế cô lên. Anh không thể đứng nhìn cô như thế này mãi được. Phải làm gì đó.
Dương Thùy bị Mạnh Đức bế thốc lên thì không khỏi hốt hoảng. Cô hét lên bằng chất giọng khản đặc:
- Mạnh Đức! Anh làm gì vậy?
Mạnh Đức nhíu mày bế cô vào phòng ngủ rồi đặt nhẹ cô xuống giường. Anh chống tay nhìn chung quang căn phòng. Những vỏ đồ hộp vứt lăn lóc dưới sàn, rồi quần rồi áo, ngôi nhà giống như một bãi chiến trường thu nhỏ. Anh quay ra phía Dương Thùy đang nằm đó. Nói:
- Em bị ốm sao không nói với anh?
Dương Thùy không nhìn Mạnh Đức trả lời:
- Ai nói với anh là tôi bị ốm?
Mạnh Đức biết là cô đang nói dối. Vừa nãy bế cô anh đã thấy cái nóng phát ra từ cơ thể cô.
- Dương Thùy. Anh cần đưa em đi bệnh viện.
- Tôi không cần. Tôi khỏi rồi.
Mạnh Đức bước đến:
- Giờ đây ngay cả đứng em còn không vững thì khỏe sao được?
- Anh về đi.
Mạnh Đức không nói gì lại tiếp tục bế cô lên và chạy ra ngoài. Bây giờ anh không thế để cho Dương Thùy muốn làm gì thì làm nữa. Nếu cứ mặc sức cho cô ấy vẫy vùng thì anh sẽ để mất cô ấy. Mạnh Đức cầm chùm chìa khóa nhà Dương Thùy rồi chốt cửa.
Dương thùy bị anh bế trên tay ít nhiều có sự bực bội. Cô không còn la hét nữa, cô mệt rồi, la nữa là thanh quản của cô sẽ không chịu nổi và sức lực của cô cũng đã có hạn. Cô chỉ nói hằn học:
- Bạn Mạnh Đức. Có gì chúng ta từ từ nói với nhau. Việc gì bạn phải khổ vì tôi như vậy.
Mạnh Đức nhìn bảng điện tử của thang máy nhích xuống từng con số rồi bước ra ngoài. Anh nói:
- Em mà không im lặng thì anh sẽ dùng biện pháp mạnh với em đấy.
Dương Thùy tức lắm nhưng giờ cô ốm yếu thế này thì còn làm được gì anh ta cơ chứ. Thôi thì đợi khi cô khỏe lại sẽ tính cả vốn lẫn lãi với anh ta sau. Suy cho cũng thì cũng là anh ta muốn tốt cho cô.
Nam Lâm đang ngồi tại chỗ làm việc thì nhìn thấy Trịnh Thắng và Lê Linh bước vào. Anh suýt nữa thì đánh rơi cả cằm xuống. Không ngờ Trịnh Thắng khù khờ ngốc nghếch lại có thể phá được thành trì một cách nhanh chóng như vậy.
Nam Lâm đứng dậy vỗ tay hô to với mấy người đồng nghiệp khác nữa:
- Mọi người xem này, Trịnh Thắng và phu nhân đến thăm anh em chúng ta.
Nghe thấy câu nói này của Nam Lâm cả phòng cười nghiêng ngả khiến Trịnh Thắng chỉ muốn độn thổ. Nhưng anh đang đứng cùng Lê Linh nên vẫn cố gắng nở một nụ cười thân thiện:
- Đây là bạn gái tôi.
Tính cách của Nam Lâm có ai mà không biết. Những lúc như thế này anh là người phát huy tốt nhất sở trường chớp lấy thời cơ của mình. Nam Lâm lại nói vẻ hào hứng:
- Cậu đi trước thời đại của cả phòng. Đến tôi đây con chưa có em nào cho ra hồn thế mà cậu đã…Thôi nào, khao đi.
Cả phòng lại hưởng ứng câu nói này của Nam Lâm. Chỉ riêng Trịnh thắng đang tức nổ đom đóm mắt mà không nói được gì. Đi trước thời đại? Đây là biệt danh mới của anh ư?
Nam Lâm nháy mắt với Trịnh Thăng rồi bước ra ngoài.
Thực ra hôm nay anh cũng có ý định sẽ mời Trúc diệp đi ăn rồi. Nhưng theo anh thấy thì có lẽ Trúc Diệp vẫn chưa hẳn bỏ được cái bức tường ngăn cách suốt bao nhiêu năm qua đối với anh. Việc gì cũng cần có thời gian. Anh hiểu.
Nghĩ ngợi một lát anh lại nhớ tới Dương Thùy. Nếu lần này thông qua Dương Thùy mà mời được Trúc Diệp thì cũng đáng lắm chứ. Rồi Nam Lâm lấy điện thoại ra. Đây là chiếc điện thoại anh mới mua, sim cũng vừa đi làm lại. Người ta nói quả không sai, một giây bốc đồng là một giờ hối hận.
“Số máy quý khách…”
Câu nói khô khốc phát ra từ điện thoại khiến Nam Lâm muốn đập điện thoại một lần nữa. Dương thùy đổi số rồi hay sao? Thế là kế hoạch của anh đổ bể rồi.
Nam Lâm ngồi thần người ra một lúc lâu. Anh đành chơi bài ngửa vậy.
Trúc Diệp đang ngồi soạn thảo một số tài liệu thì điện thoại vang lên liên hồi. Cô ngó vào màn hình thì thấy tên Nam Lâm hiện ra. Cô đã thêm tên của anh vào trong danh bạ. Dẫu sao anh ấy cũng là anh của cô, và giờ đây cô cũng phát hiện ra anh ấy rất tốt, cho nên không cần quá gay gắt với anh ấy.
Trúc Diệp một tay di chuột, một tay cầm điện thoại nói:
- Em nghe đây.
Giọng nói nhẹ nhàng của Trúc Diệp như khiến trái tim Nam Lâm khẽ run lên. Anh bỗng chốc quên mất những điều mà mình muốn nói. Vội vàng im lặng một lúc lâu, khi bình tâm lại anh mới nói:
- Anh muốn mời em ăn cơm.
- Em đã nhận lời đi ăn cùng An Lâm rồi. Hay anh đi ăn cùng cho vui.
An Lâm. Lại là An Lâm.
Nam Lâm mím môi và nói cộc lốc:
- Khỏi. Anh đi ăn cùng đồng nghiệp.
Rồi anh tắt máy một cách không báo trước.
Nam Lâm đứng lặng người cười nhạt. Anh lại thế rồi, không thể nhẹ nhàng hơn được. Anh không ghen với An Lâm, nhưng anh giận Trúc Diệp không để ý đến tâm tư của anh. Khi cô ấy trả lời, một chút suy nghĩ của cô ấy cũng chẳng có, cô ấy nói nhanh và kiên quyết. Như muốn hét vào mặt anh rằng: Dù có thế nào thì trong lòng em An Lâm vẫn là nhất. Anh không bao giờ có thể với tới được. Thế đấy. Không với tới được. Không bao giờ.
Mà anh đang cố gắng vì cái gì nhỉ? Anh đã quên mất điều tối kị được dựng lên giữa ba người rồi. Là anh em. Chỉ là anh em mà thôi.
* * *
Mạnh Đức cũng là một người tâm lí. Anh hiểu Dương Thùy chẳng thích thú gì khi bị anh bế trên tay như một con mèo như vậy. Anh đành dìu cô vào trong bệnh viện.
Quả thực Mạnh Đức đã thấy hối hận khi ngày xưa nhận lời chia tay của Dương Thùy. Lúc đó anh đã nghĩ tình yêu của anh đang đến thời kì khủng hoảng. Có một chút rắc rối như thế này cũng tốt. Như thế sẽ gây được thú vị và kịch tính. Anh đã tưởng Dương Thùy dù có bay cao bay xa tới đâu thì cũng không thể thoát khỏi cái lưới mà anh đã giăng ra trước đó. Nhưng anh đã lầm mất rồi. Dương Thùy không bay, cô ấy chạy. Vậy thì cái lưới trên trời kia như một thứ ngốc nghếch làm cảnh hay sao?
Dương Thùy trầm mặc suy nghĩ về những gì Mạnh Đức đang làm. Đây là biểu hiện muốn nối lại tình xưa? Nếu thế thì tại sao ngày xưa cô nói chia tay anh không ngăn cô? Không cầu xin cô? Mạnh Đức là một con người như thế nào? Cô đã từng hiểu anh, đã từng biết anh…nhưng giờ đây anh ấy như một con người khác vậy. Rõ ràng là anh đã cuồng nhiệt hơn ngày xưa
1 .. 17 18 19 [20] 21 22 23 .. 65