Truyện Cô Là Dân Chơi Hả Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 2202
hàng nhếch miệng cười đểu cán, khẽ dựa lưng vào ghế ngồi, nói lẩm bẩm:
“Em cứ tươi cười, vui vẻ cho hết ngày hôm nay đi nhé, anh không đảm bảo ngày mai chuyện gì sẽ đến với em đâu, vì em đã ép buộc anh phải chơi trò chơi này và cuối cùng thì em vẫn về bên cạnh anh mà thôi”.
- Cuối cùng thì cũng đến nhà rồi! Hihi! – Nó bấm chuông 1 lúc rồi mới thấy bác giúp việc chạy ra mở cửa.
- Bác xin lỗi cháu nhé, tại bác định lỡ tay làm nốt công việc! – Bác Phương xin lỗi rối rít.
- Đâu có sao đâu ạ, mà pama cháu đã về chưa bác! – Nó lễ phép nói rồi từ từ bước vào nhà.
- Ông chủ với bà chủ nói hôm nay có cuộc họp quan trọng nên dặn tôi nói với cháu ăn cơm trước. – Bác Phương dịu hiền đáp.
- Vâng, thế cháu đi thay quần áo đây, rồi cháu và bác ăn cơm nhé! – Nó xem bác Phương như người trong nhà vậy, không cần câu nệ gì.
- Ừ, cháu mau lên thay đồ đi, hôm nay bác nấu nhiều món cháu thích lắm đấy. – Bà cũng xem nó như con gái ruột mình, với lại bà cũng muốn đền bù tội lỗi mà nó phải gánh chịu bao năm qua. (tội lỗi gì thì từ từ biết, nói trước chi tiết này quan trọng nhá, hehe)
Nó nhí nhảnh, chạy lon ton lên phòng rồi đi xuống dùng bữa với bác Phương, ăn một lúc nó xin phép đi lên phòng. Còn quay lại hỏi vài điều với bác:
- Bác Phương này, nhà mình còn trà nhân sâm không hở bác.
- Còn đấy cháu, mà cháu muốn uống à, để bác pha cho. – Bác Phương nói là làm, đang với tay lấy cái cốc.
- Ơ cháu không uống đâu, cháu định khi nào pama về cháu sẽ tự tay pha trà sâm cho pama uống cho đỡ mệt ấy mà, hỳ hỳ. – Nó thành thật đáp.
- Cháu thật là 1 đứa con ngoan đấy, được rồi, khi nào ông bà chủ về bác sẽ gọi cháu. – Bác Phương tốt bụng khen nó tấm tắt, khiến mũi mó phình to cả ra.
Nó chạy vút lên phòng, ôm con gấu bông màu trắng to tướng trên cái giường xinh xinh mà nó yêu thích, nằm lăn lộn với con gấu một hồi cũng mệt, nhưng vẫn tưởng tưởng gì đó mà ôm gấu hun chụt chụt, rồi miên man nghĩ đâu đâu.
“Không biết ngày mai nên tặng cái gì cho Minh đây ta? Tặng đồ đắt tiền? Không được, nếu vậy thì không có ý nghĩa cho lắm, với lại nhà cậu ấy cũng đâu có thiếu thứ gì! Ai da, khó nghĩ quá, không lẽ tặng nhẫn hay dây chuyền cặp, cái đó hình như không có tặng vào ngày sinh nhật mà! Thế tặng cái gì đây nhỉ? Người ta thường tặng khăn choàng hay bao tay thì phải? Nhưng cái đó là mùa đông còn cái này mùa xuân mà! Haizz…con gái thì dễ rồi, con trai thì biết tặng gì đây, cái gì cho có ý nghĩa mà không quá đắt tiền nhỉ, lại còn không đụng hàng nữa chứ, khó chọn quá đi, nhức đầu quá hà, 0aaa…”- Nó ôm đầu rồi khóc không ra nước mắt.
Cộc cộc…
- Băng à, ông chủ và bà chủ về rồi đấy cháu! – Người ngoài cửa lên tiếng.
- Cháu xuống ngay đây ạ! – Đầu tóc bù xù, mặt mầy bí xị, quần áo xốc xếch là những từ tả ngoại hình nó bây giờ.
Nó chỉnh trang quần áo, đầu tóc rồi chạy nhanh xuống nhà, làm 3 ly trà xâm thơm phức, nó đi đến bên bác Phương cho bác 1 ly với nụ cười tỏa sáng, làm bác cũng đành chấp nhận và cười hiền với nó.
Cốc, cốc…
- Pama ơi, con vào nhá! – Nó với cái giọng lanh lảnh đó lên tiếng.
- Ừ, vào đi con gái yêu. – Giọng đàn ông nói.
- Pama hôm nay về trễ thế, công ty chắc nhiều việc lắm hả pa, con thấy sắc mặt pa xanh xao quá à, mama cũng vậy nữa! – Nó nói xong liền để hai cốc trà xâm ở bàn và ôm ngay mama mình.
- Hôm nay con gái lí lắc nhà ta cũng biết quan tâm đến pama nữa à, chắc sắp có bão lớn đây! – Pa nó trêu.
- Pa cứ chọc con, con gái ngoan của pa lúc nào mà không quan tâm pama chứ, tại pama không chú ý đến thôi, còn nói con! – Nó giả vờ giận dỗi.
- Đúng đúng, tại pa sai, tại pa không tốt, không chú ý tấm lòng của con gái lo cho pama được chưa.- Mama nó dỗ ngọt.
- Hihi, chỉ có mama là hiểu con nhất, mama là số 1. – Nó nịnh nọt.
- Haizz…mama con là nhất rồi vậy bỏ papa đứng thứ 2 sao, như vậy không công bằng rồi, thế pa không yêu con nữa. – Papa nó than thở.
- Đâu có, papa đứng số 0, trên cả số 1 nữa ấy chứ, papa con lúc nào cũng là người con quý nhất. – Nó lại nịnh hót nữa rồi.
- Cái con pé này, mới nói yêu mama nhất rồi giờ lại là papa, nịnh quá rồi đó cô!- Mama lấy 1 ngón tay chỉ vào trán nó nói.
- Hì hì, mà công ty dạo này có chuyện gì sao pa, con cứ thấy pa ngồi 1 mình hút thuốc rất nhiều, rồi còn thở dài nữa. – Nó nói sang chuyện mà nó thắc mắc nãy giờ.
- Ờ,… – Ông nhìn sang mama nó, thấy bà có cữ chỉ đừng nên nói, nên ông đành nghe theo – Không có chuyện gì đâu con, tại công ty mình đang trên đà phát triển mở rộng ra nên papa mới bận như vậy.
- Dạ! – Nó thấy họ tươi cười xoa xoa đầu nó, nhưng sao nó thấy họ đang giấu gì với nó nhỉ, chắc chỉ là linh cảm thôi.
- À, con có làm cho pama 2 ly trà sâm này, pama uống đi rồi ngủ cho khẻo nhé, con cũng về phòng đây ạ! – Nó khoe với 2 người về thành quả của nó.
- Ừ, con về đi, mà pa có biết ngày mai là sinh nhật của chồng sắp cưới của con phải không? – Pa nó lại bắt đầu trêu nó đây mà, từ lúc nó từ bỏ cá cược với ông về vụ hóa trang trong trường để tránh mặt Minh, ông đã biết mối quan hệ của nó và anh có tiến triển nên ông tìm vài chuyện chọc nó chơi ấy mà, khì khì.
- Dạ, vâng! – Nó đỏ mặt nói – Pama ngủ ngon nhé! – rồi chạy biến về phòng mình.
- Hoho, con gái mình chưa gì đã biết yêu rồi đấy!- Mama nó cười khi thấy nó lung túng.
- Uk, con mình mà gửi gắm cho thằng Minh được thì tôi ra đi cũng an lòng. – Papa nó nghẹn ngào nói.
- Pa nó à, đừng nói thế chứ, chúng ta sẽ cố gắng vựt qua chuyện này mà, gia tộc Lâm thị này còn nhờ vào ông dài dài đấy, ông đừng nên buông suôi như thế chứ.- Mama nó khuyên bảo.
- Mong là thế! – Ông cũng chạnh lòng khi nghe vợ nói.
Ông bà cùng cầm ly trà sâm trên tay, hưởng thụ hương vị đậm đà thanh ngọt của nó, họ không biết thời gian êm đềm này sẽ được kéo dài đến đâu đây.
Chương 9:
Một ngày mới lại bắt đầu…
Nó dậy thật sớm để đón nhận ánh ban mai chiếu qua khe cửa sổ, cười tủm tỉm suốt con đường đến trường, vì hôm nay khác hơn mọi ngày, hôm nay là ngày Minh cất tiếng 0e 0e chào đời.
Nó dạo quanh các con hẻm, khắp cửa hàng quà lưu niệm mà chẳng ưng ý cái gì cả, haizz…chán thật, vậy biết lấy gì tặng cho Minh đây, nó đành đến trường rồi trước rồi bàn tính việc này với Như sau.
- Hôm nay con nhỏ Như này sao đến trễ vậy nè, chờ cả tiếng rồi mà chưa thấy mặt mũi đâu hết trơn. – Nó uể oải nằm ịch xuống bàn.
- Hé lu, đồng chí, hôm nay bận việc nên đến trễ chút đừng ghi tên nghe – Như vỗ vai nói với tên lớp phó như vậy, ai mà dám ghi cơ chứ. (cái này có thể gọi là hâm dọa k0 ta)
- Pà lại đây! – Nó nghe được tiếng như thì mắt mở to ra kéo cô lại ghế mình.
- Cái gì vậy con mắm này, mới sáng sớm đã lôi kéo rồi! – Như định nói gì nữa nhưng nhìn mặt nó đang tối sầm, nên tha.
- Tao định nhờ mày tư vấn vài chuyện… – Nó còn ngập ngừng khó nói thì Như đã chen vô.
- Về sinh nhật của ông Minh chứ gì? Rành quá mà! – Như nói như thầy bói ấy.
- Hề hề, biết bà có khinh nghiệm lâu năm nên bà giúp tui đi, không biết chọn ra món quà gì luôn. – Nó xị mặt xuống trong rất đáng thương.
- Chuyện đó thì dễ mà, đưa vào tay Như tiểu thư này thì mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió thôi. – Như ca bài ca cũ rich.
- Đúng đúng, Như là giỏi nhất, thế ra về mình đi mua quà nh
1 .. 33 34 35 [36] 37 38 39 .. 53