Truyện Em Gái Của Trời Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 728
h học được vài năm, với lại anh còn đi làm thêm nữa….”. Nó xua tay ngoay ngoảy: ” Ôi ôi em mà học hành gì nữa, em quên hết rồi. Với lại mấy bữa nữa em đi bán lại, em tìm được chỗ mua nguyên liệu làm bánh rồi, chợ trên này đông anh nhỉ, chắc là sẽ bán đc hơn dưới quê. ” Tôi chưa kịp trả lời thì nó chặn họng luôn: ”Mà anh không được bán nhà đâu đấy, bán rồi thì sau này giỗ chạp biết cúng bái ở đâu, với lại anh mai mốt anh còn phải lấy vợ nữa….”. Thấy thái độ dứt khoát của nó,tôi im lặng chẳng biết nói sao với nó nữa, nó còn bé mà nghĩ xa quá, nó lo cho cả chuyện sau này của tôi….. Nhưng giá mà ngày ấy tôi kiên quyết hơn nữa mà thực hiện ý định thì bây giờ chắc đã khác rồi……
Hôm ấy Trâm Anh đến phòng tôi chơi, sẵn mang vài cuốn truyện cho tôi ( tôi mượn cho con Luyến đọc ). Nó còn mang cả tiền lương của tôi mà bác Tụ đưa nó ( Nó kiêm luôn việc ”phát lương” cho tôi, chính vì việc này mà sau đó tôi biết là nó ko chỉ là một cô bé suốt ngày chỉ biết soi gương và nghịch ngợm ) Nó đến đúng lúc Luyến vừa ra khỏi nhà chuẩn bị đi bán, nó thấy Luyến từ phòng tôi đi ra thì chào rõ to ( lúc nào nó cũng to tiếng như thế ): ” Con chào cô ạ…”. Tôi nghe nó chào và thấy thái độ hơi giật mình của con Luyến thì tự nhiên tôi thấy hơi chạnh lòng. Đành rằng con Luyến có mặc cái áo cũ một chút, nhăn nheo một chút, đi đôi dép có rách một chút…. Tôi tự an ủi mình rằng chắc cái nón che thấp quá nên Trâm Anh không nhìn rõ mặt, tôi cố gắng đùa với Trâm Anh: ”Bậy, cô gì mà cô, đây là em gái anh, nó bằng tuổi em đó ”. Tôi thấy Trâm Anh hơi đỏ mặt, chắc nó ngại vì đã bị hớ, nó lí nhí: ” Ý…… em ko biết, em xin lỗi ”.
Con Luyến khẽ gật đầu cười nhẹ rồi chào tôi và Trâm Anh, nhấc đòn gánh đi nhanh ra ngõ…. Chẳng biết là nó đang nghĩ gì nhỉ, tự nhiên tôi thấy buồn quá….
Cả buổi hôm đáy tôi ngồi nghĩ lan man, để mặc cho con bé Trâm Anh nhảy nhót nhòm ngó khắp khu trọ. Tôi quay sang nhìn bộ váy mà Trâm Anh đang mặc, hình ảnh em gái tôi trong chiếc vái trắng tinh tươm dạo tết nọ lại hiện ra lờ mờ trước mắt tôi, như hư như thực, lâu lắm lắm rồi tôi không thấy em tôi mặc váy nữa, chỉ là những bộ áo bà ba và chiếc quần nhàu nhĩ của mẹ thôi….
Tôi gọi Trâm Anh lại bảo: ”Em mua váy này ở đâu thế, mai dẫn anh đi mua… ”
Chap 11:
Hôm sau đi học về thì Tôi chờ Trâm Anh ở cồng trường rồi chở nó ra chợ. Tuy là thị xã nhưng ngày xưa chưa rộ lên những shop quần áo như bây giờ, mua cái gì cũng phải ra chợ mới có. Sau một lúc đi lòng vòng thì tôi cũng chọn được một chiếc váy màu trắng ( tôi rất thích màu trắng ). Tôi quyết định mua nó là vì lúc thấy Trâm Anh mặc nó vào thử cho tôi xem, tôi có cảm giác như chính cô bé là Luyến vậy, duy chỉ có khác ở chỗ là Luyến thì ko toe toét và nhí nhảnh xoay mấy vòng như Trâm Anh ^^!.
Tôi chở Trâm Anh đi ăn chè để cám ơn nó rồi về nhà. Chiếc váy tôi đã gói gọn gàng rồi cất đi, định bụng Luyến về sẽ mang ra tặng nó để cho nó bất ngờ.
Cả chiều hôm đấy tôi thấy vui vui, tưởng tượng vẻ mặt nó lúc nhận quà, lúc mặc váy, lúc nó xoay qua xoay lại như Trâm Anh, tự nhiên tôi thấy háo hức lạ kì. Tôi ngồi học bài đến tận xẩm tối, lúc xem lại đồng hồ thì giật mình vì đã gần sáu giờ mà vẫn chưa thấy nó về. Bình thường mọi hôm thì gần năm giờ là đã thấy nó ở nhà rồi. Cũng hơi lo lắng nhưng nghĩ bụng chắc nó ghé chợ mua đồ gì đó nên thôi tôi cũng ko nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Đến hơn 7 giờ vẫn chưa thấy về thì tôi hơi hoảng thật.Nó mới lên thị xã, lại mới đi bán được 1 tuần,có chuyện gì với nó thì tôi biết làm sao. Càng nghĩ càng sốt ruột, loay hoay đi qua đi lại trong phòng một lúc thì tôi quyết định lấy xe đạp chạy ra chợ tìm nó. Vừa chạy ra đầu ngõ thì tôi thấy nó thất thểu đi về, lạ ở chỗ là không thấy quang gánh hàng đâu cả. Tôi chạy lại ngay hỏi nó thì nó mếu máo: ” Người ta thu mất hết rồi anh Bi ơi…”. Tôi cố bình tĩnh để trấn an: ” Sao ngoài chợ mà cũng thu à, anh thấy nhiều người bán mà”. Em bán ở chợ không được vì bị mấy bà….đuổi, nên em gánh ra khu bảo tàng…”. Nó bắt đầu khóc…
”Trời ạ, khu đấy người ta cấm bán hàng rong bao nhiêu năm nay rồi mà….~~”….
Nó cúi mặt khóc nức nở. Nhìn bộ quần áo nó nhơ nhớp và ướt đẫm mồ hôi, tóc tai thì ướt nhẹp và bết vào nhau, tôi biết là nó đã khóc lóc van xin đòi lại mớ hàng như thế nào.
Mấy ngày sau tôi chạy lên ban quản lý bảo tàng xin lại đồ mà ko dc, ngày nào cũng bắt hẹn hò chờ đợi ( ngày ấy tôi không biết là thật ra bọn nó chỉ làm tiền thôi ).Mệt mỏi và cũng ko có thời gian, cộng thêm việc nghe con Luyến kể bị ăn hiếp khi vào chợ bán. Tôi bảo nó: ” Thôi em không cần đi bán nữa, kiếm việc khác làm đi, buôn bán vầy nắng nôi lắm”.
Cuối cùng nhờ bác Tụ mà tôi xin cho nó vào làm công nhân nhặt cuống trà của nhà máy, công việc tuy có hơi vất vả một chút nhưng đỡ được mang vác mệt nhọc,lại ko phải lo lắng có ai bắt nạt nó hay ko, vì con dâu của bác Tụ cũng làm trong đấy, bác đã gởi gắm nó hộ tôi. Thỉnh thoảng nó còn đem ”việc” về nhà, tôi biết là nó đang cố để tôi đỡ phải vất vả và tâm trạng được thoải mái để ôn thi. Hai anh em tôi cũng tạm sống đủ vì tôi không phải đóng học phí ( vì diện mồ côi), lại thêm nó cũng biết tính toán chi tiêu, nó là em tôi nhưng tôi thấy nó giống…vợ hơn, nó đảm đương mọi việc trong nhà, kiện toàn và chu đáo…
Gần một năm sau đó trôi qua trong yên bình, hai anh em đứa học đứa đi làm. Buổi tối thì tôi học bài, nó đọc truyện hoạc đan những món đồ nho nhỏ. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn thấy nó đôi khi thơ thẩn nghĩ ngợi gì đó rất xa xăm, muốn hỏi nó nhưng lại thôi, vì tôi biết nó vẫn sẽ chẳng nói gì……Trâm Anh vẫn thỉnh thoảng sang chơi, chạy nhảy múa máy, nó lúc nào cũng làm tôi vui…
Như người ta thường nói, trước cơn bão thì bao giờ mặt nước cũng sẽ có một khoảng thời gian rất yên ả, và khoảng thời gian trên cũng chính là những ngày cuối cùng tôi và nó cảm thấy hạnh phúc nhất sau khi ba mẹ chúng tôi mất.
Chap 12:
Tôi gánh trên vai niềm tin của cả gia đình khi lên đường đi thi Đại Học, mang theo sự hy vọng của ba và ngoại ‘’ Thằng Bi nhà tôi học giỏi lắm, mơi mốt nó sẽ làm bác sĩ’’. Và đặc biệt là của mẹ kế và Luyến, họ đã gánh cả thằng tôi trên vai để mang đến trường…
Chính vì thế tôi không thể cho phép mình thi trượt được, gần 2 tháng sau khi đi thi về, tôi nhận được giấy báo nhập học, tôi cũng ko bất ngờ vì tự tin rằng mình sẽ đậu. Ngày giấy báo về đến nhà, vẫn là con Luyến biết đầu tiên, nó vẫn chạy như như bay, mặt đỏ rực và mắt long lanh đi tìm tôi để thông báo như ngày trước. Nó mừng còn hơn cả tôi, tôi thấy nó cười mà sao hai hàng mi ươn ướt…. Nó khóc mất rồi…
Ngày tiễn tôi và Luyến lên Sài Gòn, Trâm Anh khóc như mưa, lần đầu tiên tôi thấy nó khóc. Những người yêu đời như nó khi khóc, thường khó có gì ngăn lại được…
Tôi về quê thăm Ngoại, ôm ngoại và cũng khóc, khóc như ngày bé bị đứa nào đấy ăn hiếp mà chẳng biết nhờ cậy ai. Ngoại xoa xoa lưng tôi, dỗ dành như đứa con nít. Đối với ngoại thì tôi lúc nào cũng chỉ là đứa con nít, là ‘’thằng cu Bi của ngoại’’. Đấy cũng là lần cuối tôi còn được nói chuyện với ngoại, được ôm ngoại….
Ngày ấy khóc sao thật dễ dàng quá, chúng tôi đều khóc, mỗi người có một lý do để khóc…Như
1 .. 4 5 6 [7] 8 9