Truyện Hay Nói Yêu Em 7 Lần Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 1714
với Lập Khiêm.
- Ây da, được mấy bạn khen, thật là hãnh diện quá đi mất – Diệp Hân bê tay ôm lấy mặt nhìn ba người kia cười tươi nói – Mình có bài hát, định phổ nhạc, thôi thì tặng hai bạn hát chơi nhé – Nói xong, Diệp Hân móc trong túi ra một tờ giấy có ghi chữ đưa cho ba cô bạn kia.
Mấy cô kia liền chúm đầu vào đọc.
Buồn buồn ngồi xé năm trăm,
Xé nhầm năm chục buồn ơi là buồn.
Buồn buồn đứng *** người ta,
Giờ bị người ta đánh buồn ơi là buồn.
Buồn buồn đánh thử bạn chơi,
Bây giờ bạn bỏ buồn ơi là buồn.
Buồn buồn nhà cửa…đốt chơi,
Đốt rồi quên dập…buồn ơi là buồn.
Buồn buồn tự tử chết chơi,
Ai dè không chết, giờ điên điên khùng.
Buồn buồn viết nhảm post chơi.
Ai mà ráng đọc…khùng ơi là khùng!
Diệp Hân với Tùng Linh phá ra cười nắc nẻ, cái bài thơ này, nhỏ mới lụm trên mạng xuống định để dành trêu tụi bạn, không ngờ ba cô nàng này lại là nạn nhân đầu tiên.
- Để nói cho mấy bạn biết nhé, Diệp Hân khen mấy bạn kute, thật ra với nghĩa thế này cơ – tùng Linh cười lém lỉnh nhìn ba cô bạn kia mà bảo.
*C – Crazy: điên,khùng.
*U – Ugly: xấu xí.
*T – Talkative: nhiều chuyện, lắm mồm.
*E – Evil: Ác quỷ.
=> trông bạn như là một con ác quỷ xấu xí nhiều chuyện và khùng điên
- Đã hiểu chưa hả – Tùng Linh đắt ý, đập tay với Diệp Hân rồi nói – Từ từ ngồi lại mà K.U.T.E đi nhé, bye bye.
Nói xong Tùng Linh và Diệp Hân cùng đứng dậy rời đi, để lại ba cô nàng đang tức điên cuồng.
Vừa tính tiền xong, cả hai định ra dắt xe đi về thì bị ba người kia đứng chặn đường nói:
- Đừng tưởng là bạn gái Lập Khiêm thì ngon rồi, biết đâu sau này bà bị lập Khiêm bỏ thì sao.
Tùng Linh và Diệp Hân chẳng thèm tranh chấp với cái bọn dở hơi này, hai nhỏ lấy xe ra về. Nhưng lại bị chặn đường.
- Bọn này nói đúng quá, cho nên có kẽ biết thân biết phận của mình mà im lặng bỏ đi phải không ta. Haha – Ba nhỏ nhìn Diệp Hân cười lớn.
- Một khi đã ghét thì chỉ muốn dẫm và đạp cho nhẹp lép. Một khi đã khinh thì sẽ lặng xem như không tồn tại. Ba người có hiểu câu này hay không? – Tùng Linh lừ mắt nhìn ba con chó điên chạy tới sủa càng
- Ồ, bà cũng biết nói là” biết đâu sau này” mà, hiện tại thì tui vẫn là bạn gái của Lập Khiêm. Tóm lại một câu, mấy bạn bít cửa với Lập Khiêm rồi nhé – Diệp Hân mĩm cười đáp lại.
- Được. Coi như Lập Khiêm thì tụi này không nói đến nữa, nhưng anh Tuấn Anh thì khác. Hiện tại anh ấy vẫn chưa có bạn gái, bọn này không tin trên đời này lại có thêm một kẻ ngốc được trời ban may mắn nữa đâu – Cô bạn tóc ngắn khoanh tay tỏ vẻ hách dịch bảo.
- So sánh thử thì cũng biết mà, tụi mình đẹp hơn cái con nhỏ ngốc này mấy trăm lần, làm gì anh Tuấn Anh thèm để mắt đến nhỏ mà không để mắt đến tụi mình – Nhỏ tóc dài chề môi đáp.
- Đẹp chỉ để yêu, yêu kiều chỉ để ngắm. Xấu mà đằm thắm là để ngắm suốt đời. Tuy tụi này không đẹp như ai đó, nhưng ít ra cũng đáng ngắm hơn biết bao nhiêu người rồi – Diệp Hân cười khẩy nhìn ba cô bạn kia đáp lại chẳng thua kém.
- Đúng vậy, sắc đẹp chỉ thu hút được ánh mắt, cá tính mới chinh phục được tâm hồn. Coi cái kiểu choảnh chọe của ba bà, anh Tuấn Anh mà chọn mới là lạ – Tùng Linh đương nhiên cũng không để bản thân im lặng trước đối phương, không công kích lại thì không phải là nhỏ nữa.
- Cá tính, bà có cá tính thế nào có thể đặc biệt thu hút được anh Tuấn Anh hả?
- Cá tính của tôi nhiều lắm, nói ra sợ mấy bà hết hồn thôi – Tùng Linh vểnh mặt đắc ý bảo.
- Nói ra xem…
- À thì… – Tùng Linh tỏ vẻ đắc ý bảo – Thông minh sắc sảo nè…dễ thương vui tính nè…
- Dễ thương vui tính còn đỡ, cái gì mà thông minh sắc sảo chứ, nghe mà buồn nôn – Nhỏ tóc ngắn chề môi tỏ ý khinh.
- Tui đố bà: Một cây na tra lắm, bị rụng mất trăm lá. Hỏi cây còn bao nhiêu lá? – Tùng Linh cười hỏi nhỏ tóc ngắn một câu – Bà giài được thì tui chấp nhận mình là người ngu, còn giải không được thì phải chấp nhận là bà ngu hơn tui à.
Nhỏ tóc ngắn đanh mặt, nghĩ một lúc thì ngẩng đầu cười nói:
- Dễ ẹc, tra lắm = trăm lá. Vậy nó ko còn cái lá nào cả. Haha, đầu bà đúng là óc heo rồi.
- Bạn sai rồi…Đáp án là na tra lắm = 5 trăm lá. Rụng mất 100 lá. Vậy nó còn 4 trăm lá… – Thì ra mình bà heo, óc bà cũng heo luôn – Tùng Linh cười trêu lại, cái bẫy câu đố giăng ra chính là để người ta mắc vào mà.
- Bà đố tụi này một câu mà tự cho mình là thông minhs ắc sảo sao. Có giỏi thì giải câu đố của tụi này đi – Nhỏ tóc dài lên tiếng.
- Được thôi, ai sợ ai chứ – Tùng Linh ưỡn ngực thách thức nói, có quân sư giải đố kế bên mà lo gì. Tùng Linh huýt tay vào Diệp Hân, Diệp hân nhún vai cười cười.
- Được thôi, chúng ta bắt đầu. Cái gì sắc mà ko phải sắc, cái gì ngã mà ko phải ngã, cái gì nặng mà ko nặng???
- Là dấu sắc,dấu ngã,dấu nặng nên mới ko phải sắc,ngã,nặng. Haha, cái này con nít lên ba cũng biết – Tùng linh phá ra cười đáp.
Ba nhỏ kia nhìn vẻ mặt đắc ý của Tùng Linh thì bực tức.
- Câu đố tiếp theo là: trong 1 buổi tiệc,có các món ăn là: giò chả có, nước suýt có. Hỏi có bao nhiêu món trên bàn.
Câu đố này là của nhỏ tóc xoăn, đúng là một câu đố khó. Tùng Linh đưa mặt quay sang cầu cứu Diệp Hân. Diệp Hân cười đáp:
- Câu này đơn giản thôi mà. Đáp án là chẳng có món nào cả: giò chả có-> giò chẳng có, nước suýt có-> suýt nên vẫn là chưa có. Đúng không?
- Tại sao người Trung Quốc ăn nhìu hơn người Nhật?
- Tại dân đông hơn
- Cái gì chứa nhiều nước nhất mà ko ướt tí ti nào?
- Bản đồ
- cây nhang đốt càng nhiều càng ngắn, vậy có cây gì đốt càng nhiều càng dài ko?
- Cây trê.
- Cây gì vẫn mọc tươi tốt, cho hoa, quả bình thường, nhưng nghe qua tên tưởng như nó không còn sống nữa?
- cây tiêu
- Trong một cái hồ có một bông hoa sen kỳ lạ, mỗi ngày nó lại lớn gấp đôi, cứ như vậy, sau 20 ngày thì nó chiếm hết diện tích cái hồ, vậy sau bao nhiêu ngày thì nó có diện tích bằng nửa cái hồ?
- 19 ngày
- Cái gì mà khi đập vỡ nó thì có một chất lỏng chảy ra, và đun nóng chất lỏng đó thì lại thu được một chất rắn?
- Trứng
- Cái gì khi mua về thì nó màu đen, khi sử dụng thì nó màu đỏ, và khi vất đi thì nó màu xám?
- Than
Ba nhỏ liên tục hỏi những câu đố, Tùng Linh và Diệp Hân thi nhau trả lời. Hoàn toàn đáp chính xác, khiến ba nhỏ này giận đến đỏ cả mặt. Biết là có đố tiếp cũng không ăn thua gì, phải gọi là gặp cao thủ rồi.
- Gọi giải đố thì sao, cũng đâu thể làm anh Tuấn Anh thích bà được đâu cơ chứ? – Nhỏ tóc ngắn giễu cợt.
- Vậy thì tụi mình cá đi – Tùng Linh đột ngột lên tiếng nói.
- Cá… – Ba cô bạn kia nghi ngờ nhìn Tùng Linh hỏi.
- Đúng vậy. Chúng ta cá cược đi, trong thời gian là 1 tháng, nếu như ba người có thể cưa được anh Tuấn Anh thì tụi này chấp nhận thua, còn ngược lại thì… – Tùng Linh nhướn mày nhìn ba cô bạn kia cười gian xảo – Thế nào.
- Được thôi. Tụi này không tin là, trong cả ba người, chẳng có ai cưa được anh Tuấn Anh.
- Vậy thì cứ thử xem. Thời gian cá cược bắt đầu. Tụi này về đây – Tùng Linh nhướn mày đáp, sau đó thong dong ra về cùng Diệp Hân.
Trên đường về, Diệp Hân nhìn Tùng Linh hỏi:
- Nè, bà có chắc sẽ làm anh Tuấn Anh thích bà trong vòng 1 tháng được hay không đó.
- Tui đâu có nói là anh Tuấn Anh sẽ thích tui đâu – Tùng Linh cười toa toét đầy đắc ý đáp.
- Hả, vậy thì ai? – Diệp Hân xém chút té xe la lên.
- Tui sẽ làm mai anh Tuấn A
1 .. 29 30 31 [32] 33 34 35 .. 57