- Hắn…đầu gấu có tiếng lâu rồi, đáng sợ…! Nhưng lúc nào hắn cũng thế kia (thò tay chỉ từ đầu tới chân), mang bộ dạng học sinh gương mẫu dịu dàng. Cậu có biết số con gái bị hắn lừa tình là bao nhiêu không? (hét vào mặt Đan)
- Cứ như cậu bị hắn lừa rùi ý? (buột miệng)
Đan bất ngờ khi Huyền bị kích động mạnh, cô chỉ vừa lờ mờ nghĩ đến câu hỏi vừa nói ra. Đáp lại câu hỏi đó, Huyền tròn mắt nhìn, bặm chặt môi và hoàn toàn rối bời.
“Không lẽ…sát thủ tình trường như Huyền cũng có mảng tối ư?”
- Nam…là bạn trai cũ của cậu hả?
- Tớ mà bị lừa ák. cậu đừng nói tào lao. Hắn…không đủ trình làm bạn trai tớ!!!
Đan chỉ biết im lặng, cô chạm vào vấn đề nhạy cảm của Huyền.
“Hê hê. Cậu là kẻ Nhằm con cá nào là giữ chặt con cá ấy cơ mà. Chuyện bí mật (thất tình) đúng là tin giật gân”.
- Thôi được. Tớ cũng đợi xem.
30′ sau, hai con bé ngồi mỏi dã chân vẫn chẳng thấy mống nào.
- BỰC GHÊ. ĐÁNH NHAU MÀ LÂU VÔ ĐỐI. TỚ PHẢI BẢO CHÚNG ĐẨY NHANH TIẾN ĐỘ!
- Ax. Hâm hả.
- Nhưng công nhận là bọn kia khinh đám trường mình thiệt.
- Chậc…
Ngồi đợi thêm, Đan và Huyền tê cứng chân.
Niềm hy vọng đã được đền đáp xứng đáng.
Từ xa xa, bóng của “một bầy kiến lửa”dần rõ nét. Kinh hoàng. Đối thủ của bọn nam sinh trường Hạ Long – trường Đan, là trường Tài Đức. Dễ phải có đến hai chục tên, chênh lệch lực lượng nặng nề.
- Ôi! Trời ơi. (Huyền chẳng tưởng tượng nổi)
- Lũ Tài Đức đáng ghét.
- Giỡn mặt trường mình àk! Bọn không có tự trọng kia…
Đan nhận ra sự bàng hoàng lo lắng của Huyền. Đúng rồi! Huyền lo cho một kẻ nào đó.
Vụ việc đã đến màn nóng bỏng!
Tiếng gầm rú (của mí cái xe bọn nó đi) to dần, lũ trường Hạ Long nhếch mép khinh khỉnh, bẻ tay “khởi động”. Tất cả đều bực vì chờ đợi quá lâu…
- Nhưng công nhận là bọn kia khinh đám trường mình thiệt.
- Chậc…
Ngồi đợi thêm, Đan và Huyền tê cứng chân.
Niềm hy vọng đã được đền đáp xứng đáng.
Từ xa xa, bóng của “một bầy kiến lửa”dần rõ nét. Kinh hoàng. Đối thủ của bọn nam sinh trường Hạ Long – trường Đan, là trường Tài Đức. Dễ phải có đến hai chục tên, chênh lệch lực lượng nặng nề.
- Ôi! Trời ơi. (Huyền chẳng tưởng tượng nổi)
- Lũ Tài Đức đáng ghét.
- Giỡn mặt trường mình àk! Bọn không có tự trọng kia…
Đan nhận ra sự bàng hoàng lo lắng của Huyền. Đúng rồi! Huyền lo cho một kẻ nào đó.
Vụ việc đã đến màn nóng bỏng!
Tiếng gầm rú (của mí cái xe bọn nó đi) to dần, lũ trường Hạ Long nhếch mép khinh khỉnh, bẻ tay “khởi động”. Tất cả đều bực vì chờ đợi quá lâu…
- Em gái mày…hi, cũng chán thật. Thất tình vì bị bỏ thì lại lằng nhằng gây sự, tao cứ nghĩ em mày khá hơn…
- Thằng ranh này!
Tên to béo dữ dằn bị gã Nam khích vài câu đã phát điên, hắn hùng hổ lôi gậy ra, hăm hăm nhảy tới. Cả mấy chục thằng cũng lao theo.
- Gậy gỗ ăn thua gì.
Nói rồi bon trường Hạ Long rút thanh kim loại trong người ra. Hai bên đánh đập dã man, tiếng la lối kêu rên ầm ĩ. Huyền và Đan cứ gọi là mở rộng tầm mắt.
Hai bên đánh nhau túi bụi, kẻ đấm đã, kẻ túm đập…rối tung rối mù. Căng mắt mãi mới thấy loáng thoáng bon trường Hạ Lonmg. Hăng như thể không muốn dừng lại.
Đan tích lũy được kinh nghiệm thực tế quý báu:
“Không nên nhìn vào hình dạng bên ngoài để phán đoán bản chất bên trong. Gã con trai khi thì ưa nhìn dễ mến, lúc lại đâm chém như xã hội đen…”
Đan vùng dậy, chòi hẳn đầu lên khỏi bụi rậm, quan sát.
- Ax. Bon Tài Đức hơn nửa đã bò lê bò càng dưới đất!
Bên Hạ Long cũng bị thương nhưng không đáng kể. Tài Đức…chỉ còn 2 kẻ trụ nổi, trong khi bên Hạ Long còn tới 6 người. Ba tên bao vậy chặt, hạ thủ không xót tay. Lúc đầu thì rất thú vị nhưng khi gần hạ màn, nhìn bọn Nam giải quyết gọn…Đan và Huyền không khỏi khiếp đản. Dù hai kẻ kia đã van xin nhưng quá muộn rồi. Cây gậy kim loại dính máu thành vệt dài…
- Hơ. tụi mày tầm đến vậy là cùng (một gã Hạ Long đưa chân đá tên cầm đầu Tài Đức – đang sõng soài thở hổn hển), lần sau tránh mặt bọn này nhé.
- Lũ rẻ rách. Ít ra cũng đỡ ngứa tay chân (một gã khác vất gậy phủi tay)
- Gửi lời hỏi thăm của tao đến em gái mày!
Nói rồi bọn Nam tiến đến phá tan mấy cái xe chềnh ềnh vướng mắt chúng, đánh dấu sự bại trận thê thảm của trường Tài Đức.
“Reeng…”Vừa lúc ra chơi.
- Đi! Đợi lũ này thì lâu mà xử lý thì nhanh!!!
- Lần sau mày phải cẩn thận, trêu gái kiểu này chỉ có luyện “thể dục thể thao”cho bọn tao ák!!! (Cười đểu, đạp chân chống xe, nổ máy)
- Mày không nhắc thì tao cũng sẽ chọn đứa khá hơn. (Nam cười, nụ cười dịu dàng đến…rùng rợn)
- Hey, đi!!!
Nói xong cả lũ phóng xe đi mất, để lại chiến tích chất chồng trước cổng trường. Lúc này Đan và Huyền mới chui ra.
- Tuyệt! Mình mà quen thân mấy gã như Nam thì sướng hết biết (Đan mân mê)
- Quen chúng thì rắc rối hơn sung sướng nhá.
- Hê hê. Tớ thì phải sướng điên, rắc rối vào tay bọn chúng là êm xuôi hết.
- Tớ chẳng nói với người như cậu!
Huyền hậm hực tiến vào trường, bỏ Đan ngơ ngác đằng sau.
Tiết đầu tiên là tiết tự học (rất may mắn), tiết thứ hai là tiết Đại số. Mà Đan thì lại căm thu mấy môn tính toán này, có học giỏi thì ra đời cũng chẳng có ích là bao. Đan đưa mắt liếc Huyền, ngồi bàn bên. Huyền cũng ghi chép đầy đủ lắm nhưng tinh thần Huyền thì chắc theo gã Nam Cáo già đó rùi. Hihi.
Bất ngờ điện thoại của Đan rung lên, có một tin nhắn. Không thể tin nổi, là tin nhắn của Jung Min. Đan gần như phát điền vì vui thầm.
*** Đang học hay đi chơi lang thang đấy?***
Ax! Hỏi thế là sao!
*** Đương nhiên là học rùi. Vớ vẩn.*** – Đan nhắn tin lại.
*** Hôm nay công việc rảnh rỗi, muốn đi chơi không? Tôi nhớ Bánh khoai, dẫn tôi đi ăn!***
*** Rỗi là thế nào. Bà chằn tinh nhà tôi còn đang bận bù đầu, anh trốn việc hử? hô hô. Tôi mách bả thì bả cho anh nhịn cơm nguyên ngày***
*** Bà chị cô chính tại thấy tôi…tiều tụy nên mới cho nghỉ nhá. Rút cục cô có đi không, không đi là tôi đi một mình***
*** CÓ. Đợi tôi…trốn học đã!***
*** Ừk được. Đợi ở gốc cây trước cổng trường.***
Sau đó không thấy hắn nhắn tin nữa.
- Em thưa cô…em thưa cô…(giọng quằn quại)
- Sao thế Đan? (bước lại gần)
- Sáng nay…em ăn nhiều…bị đau bụng ạk…Ax. Đau quá. huhuhu…(làm vài động tác minh họa trạng thái)
- Đau lắm thì về nghỉ sớm cũng được. Để cô bảo Huyền…
- THÔI KHỎI ẠK. Em…tự về được rồi, bạn ấy đang học.
Huyền nghi ngờ, lườm một cái sắc như súng tỉa.
- Ừk. Vậy em xuống dưới đi.
- Vâng.
Thế là Đan lắc lư một đoạn, ra đến cổng thì chạy thon thót tới gốc cây bàng to tướng trước trường. Vui quá, cô lại được tên Jung Min rủ đi chơi, thoát khỏi tiêt toán chán ngắt.
“HẮn vẫn chưa đến, từ từ vậy”
Đan ngồi đợi, không biết một đam thanh niên từ đâu xộc ra, vây kín Đan. CÔ sợ đến mức bủn rủn cả người, điều duy nhất cô nghĩ đến là…Jungn Min, hoặc một ai khác có thể giúp cô. Bọn con trai đê tiện này!
- Em ơy. Đợi ai vậy? Đi chơi với bọn anh, đợi làm gì cho khổ. hahahaha…
Cả bọn điệu bộ lố lăng, nhìn là biết ngay bọn không ra gì. Đan hiểu cô đã rây vào rắc.rối.thực.sự…