ôi nói ý
- Đẹp lạ á? Là sao? Là chê người ta xấu hả?- e hiểu ý, hehe
- Đâu có, chỉ là đẹp lạ thôi, a không nói xấu, là e nói chứ bộ, hehe- tôi lại chọc
- Giận luôn, ứ nói chuyện với a nữa, – Hi, e giận tôi đó các bác ạ
Sáng sơm chọc e nó, khổ, xin lỗi cả ngày, nhưng vui, hehe. Cái cảm giác được người yêu lớn tuổi hơn xưng a với mình, thật là hạnh phúc khó tả. Có thể mình làm rất tốt nhiệm vụ người yêu, nên e nó tin tưởng, theo đuổi một người con gái lớn tuổi là khó, và để e nó toàn tâm toàn ý gọi mình là a cũng là một nghệ thuật các bác ạ.hihi
Chiều hôm đó bốn người chúng tôi đi xe xuống Hội an, bốn người là 2 cặp mà tôi kể với các bác rồi đó. Hội An, 3h chiều, dòng người tấp nập lắm rồi, mà toàn người tây. Chúng tội đi dạo một vòng Hội An rồi ghé vào một quán nước ngồi tám chuyện.
7h tối, sau khi ăn cơm ở một quán cơm gà. Buổi tối dưới này thật lãng mạn, đèn lồng, lung linh ánh nến. Rảo bước cùng người yêu dưới chả có gì hơn được. Và hôm nay, ngày rằm, họ thả lễ hội hoa đăng, cả mấy trăm cái đèn được thả dưới dòng sông, chả khác gì trong phim mà tôi thấy. E nhắm mắt, ước gì đó…
- Em, ước gì vậy? có anh trong đó không?—tôi hỏi e
- Anh cũng mau ước đi, không ước cho e à?…- e không trả lời tôi mà lại bắt tôi ước, hi, trước giờ tôi chỉ ước lúc nhìn thấy sao băng thôi, nhưng cũng chưa lần nào thấy sao băng cả. Vì sao băng lúc 2h sáng mà, lúc đó thì tôi khò khò rồi.
Nhưng e bảo ước thì tôi cũng ước, chiều e nó mà…nhắm mắt lại tôi ước…
- Anh ước gì vậy?…- nói e biết đi
- Hi, a ước học tập tốt hơn ấy mà, – Hi, tôi xạo
- Chỉ thế thôi á?- e nói với giọng giận tôi, tôi biết e giận gì mà, tại tôi không nói là ước gì cho hai đứa, hehe, sao tôi không ước cho hai đứa chứ, mấy khi có dịp
- Lêu lêu, a đùa đó, a ước tụi mình mãi vui vẻ thế này, sau này bọn mình không phải xa nhau, a sẽ cố gắng làm điều đó, vì có ước nên sẽ dễ làm hơn, – tôi nói với e, e cũng xuôi xuôi
- Ừ, e cũng ước vậy, tưởng a ước mà không nghĩ gì cho tụi mình thì e nghỉ chơi với a luôn
Tôi nhìn sang thì hình như cặp kia cũng ước thì phải, ôi đúng là tình yêu, ai cũng làm, chả ai chỉ ai cả, hi…
10h chúng tôi lên xe về lại Đà Nẵng, ngồi sau tôi e ôm siết tôi thật chặt, chẳng giống mấy lần trước, kêu e ôm e không chịu ôm, giờ thì tôi bỏ ra e không chịu nữa ấy chứ, hihi. 11h hơn thì về tới phòng, tôi hôn nhẹ lên trán e, chúc e ngủ ngon, nhìn e vào phòng rồi tôi về, tắm rửa xong thì lên ngủ một mạch tới sáng, ,…kết thúc ngày thứ hai a và e…
Chap 27:
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Hôm nay ngày……một ngày đen đủi với tôi. Vừa thong dong ra đường thì bị chiếc xe máy kia đụng, chiếc xe đạp của tôi nó gãy vành luôn. Còn tôi, tôi phải vào bệnh viện, vì bị rách ở chân khá dài, 6 mũi. Tôi sợ e lo nên không nói với e, mà chỉ có anh Huy với nhỏ Hoài biết. Tại dạo này e bận học cuối năm, sắp ra trường rồi. Biết tôi thế này chắc e lo lắm., tôi đau, tại vì bị mùa đông mà,
12h hơn,
- Alo, a quên hôm nay mình hẹn ăn trưa à?…- e gọi tôi, vẻ hơi giận,
- Hi, a xin lỗi, tự nhiên hôm nay a có việc bận à, – lần sau e nhé, tôi lừa e
- A bận gì mà không cần ăn trưa luôn?- e càng giận hơn,
- Thôi mà, e đừng giận, hôm sau ăn bù nhé, – Hix, tôi cười, nhưng đang đau lắm
Tút, tút, tút, e tắt máy, sau gần 2 tháng yêu nhau, đó là lần đầu tiên sau gần hai tháng e giận tôi thật, trước giờ toàn giỡn thôi. Cũng đúng, tại vì là lần đầu tiên tôi thất hứa mà, e không giận sao được chứ…
Trưa đó a Huy với nhỏ Hoài đưa cơm vào thăm tôi, nhỏ Hoài bảo chị Phương đang giận lắm, nhưng tôi nói sau này tôi sẽ nói, giờ đừng nói gì cả, nói là hai người không biết gì cả…tôi quyết tâm không để e biết, tôi trầy xước nhiều mà, e thấy lại đau lòng.
3h, e lại gọi cho tôi,
- Tối nay a có đi chơi không?- giọng nói có vẻ giận,
- Hi, hôm sau nhé e, tối nay a bận rồi, đừng giận a nhé
- A đi đâu mà không có ở phòng? A bận đi với ai à?- e hỏi dò tôi, hóa ra e qua phòng tìm tôi…
- A đi với đứa bạn, có việc đột xuất mà, – tôi nài nỉ e
E tắt máy, tôi lại bị hụt hững, tôi khóc, nhưng khóc cho riêng tôi, còn hơn là e khóc vì tôi…
Hai ngày rồi ba ngày, e vẫn có gọi điện, buổi tối tôi vẫn không quên chúc e ngủ ngon. Sang ngày thứ tư dường như e không để yên được nữa, e cứ bắt tôi phải nói tôi ở đâu. Nhưng mà dù sao cũng cố được 3 ngày rồi, tôi cũng gần lành rồi, nên tôi không nói, tôi quyết tâm vậy. E tắt nguồn, tôi nhắn tin xin lỗi mà không thể được. Tôi nhờ nhỏ Hoài mua hoa tặng cho e, tôi cũng hết cách, tôi cũng buồn lắm chứ bộ.
Nhưng tôi đâu ngờ ở phòng e khóc nhiều quá, nhỏ Hoài thương nên nói thật cho e biết. E gọi điện cho tôi, bảo sáng mai e vào thăm tôi. Nhưng tôi bảo sáng mai ra viện rồi, e ở phòng đợi a cũng được…
Sáng 8h, e đã có mặt ở bệnh viện, làm thủ tục xuất viện cho tôi. Tôi đang đau, thế mà vừa gặp tôi e đã véo một cái thật đau
- Cho chừa dối e nè, hi- e lườm, nhưng mà duyên, tại e lo cho tôi mà,
Về phòng e nấu cháo cho tôi ăn, dọn lại bãi chiến trường tôi tạo ra. Ba bốn ngày không về mà nó loạn cả lên, y như có cả đám chuột tới vậy
- A ngốc quá, bị vậy thì phải nói cho e biết chứ, a có biết e khóc vì a nhiều không, lần đầu tiên a lỗi hẹn, rồi không gặp a, e nhớ a lăm, e tưởng a, tưởng a đi với ai khác rồi
- Ngốc nữa, a thì đi với ai cơ chứ, chỉ là a sợ e lo thôi, k sao mà, giờ cũng về phòng rồi nè, – tôi cười
- Ừ, hôm sau không thèm quan tâm nữa, cho chết luôn, – e giả bộ với tôi
Với sự quan tâm đặc biệt của e thì sau tuần là tôi khỏi, mà béo hẳn ra, hi. Năng lượng tình yêu dồi dào. E là thiên sứ hạnh phúc của a đó có biết không?
Một ngày cũng như ngày nào, máy tôi đổ chuông, số điện thoại e hiện lên,
- Alo , e hả? nhớ a hay sao mà gọi sớm vậy?- tôi vẫn giọng nói ngọt ngào ngày nào
- Alo, a là Hoàng hả? tôi a trai Phương đây…- bên kia không phải là e, mà là a trai của e, tôi hoảng
- Dạ, dạ, a gọi e có việc gì không ạ…- tôi bắt đầu lo lắng,
- Nói chuyện điện thoại không tiện, cậu ra quán café ở ngoài kiệt đi, tôi đang ở đó
- Dạ, e ra liền
Tôi lo, tự nhiên tim đập thình thình, chả biết a nói gì với tôi nữa, mà tôi cũng không gọi hỏi e được, vì máy e đang ở chỗ a trai…
Chap 28:
Khi tôi ra thì a ấy đã ngồi ở đó rồi. Đúng người tôi đã từng thấy người yêu tôi khoác tay, tôi sợ.
- Chào a, e là Hoàng, – tôi lễ phép, gặp a trai người yêu mà
- Ừ, e ngồi đi, – a ấy cũng lịch sự, chắc a biết mặt tôi rồi
Hai a e ngồi nói chuyện, tôi thật sự sốc. Trước giờ tôi cứ nghĩ e nó là con nhà khá giả, không ngờ e là tiểu thư đất bắc. Tôi không biết là e như vậy, biết trước chắc gì tôi đã dám tán e, e và tôi ở hai thế giới khác mà.
Nói rồi a vào thẳng vấn đề, thứ mà tôi không mong đợi nhất cũng tới,
- A biết e với Phương yêu nhau, nhưng chưa lâu, tình cảm chưa mặn nồng, – a mở lời
- Dạ, chưa lâu, nhưng không hẳn là chưa mặn nồng a ạ, – tôi tự tin
- E biết Phương là người thế nào rồi đó, e lấy gì yêu nó?…- a nói vậy làm tôi thoáng buồn, đánh ngay vào trọng yếu của tôi, tôi là con nhà nghèo mà
- Thật sự giờ e mới biết, nhưng e tự tin về tình cảm của bọn e, – tôi vẫn cố chống,
- A nói gì e không hiểu à? E là dân đào mỏ sao??,