chả biết phải làm gì cả. Cuộc sống mà, dù a biết khó khăn đang chờ a và e, nhưng a vẫn không thể tránh qua hết được, và e cũng vậy, e là ngọn núi a muốn chinh phục nhất cuộc đời mình…
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Cuối cùng thì tôi cũng học xong năm thứ năm đại học, tôi tốt nghiệp, và làm ở gần công ty e, không gì tuyệt vời hơn trong tình yêu chúng tôi. Dường như cả hai đã biết yêu nhau quá nhiều, quá lâu và đã quá hiểu nhau. Tình yêu không phải lúc nào cũng đẹp, người mình yêu không phải là hoàn hảo, nhưng tình yêu, khác với tất cả mọi thứ, vì yêu, nên chấp nhận mọi thứ của nhau, và chính điểm xấu đó chính lại là sự khác biết, là sức hút kì lạ của tình yêu…
Hôm nay sinh nhật tôi, cũng như hai năm trước, tôi có e, và tôi tổ chức sinh nhật lần thứ 23 của mình. Tối nay tôi định cầu hôn cô ấy trong ngày đặc biệt này, trước tất cả mọi người, . Và tôi nghĩ đó là kết quả đẹp cho một mối tình hơn tuổi ba năm. “Chị”cũng tới tuổi lấy chồng rồi mà, và tôi cũng không muốn chờ nữa. Ba má e cũng đồng ý rồi, còn gì phải chờ chứ, tôi vui lắm. Cưới vợ mà, ai chả thích…
Bạn tôi đến đông vui, bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 của tôi thật sự đặc biệt. Ai cũng chúc mừng tôi, và e sánh bước bên tôi…
- Anh, mình tạm chia tay anh nhé…!- cô ấy bất ngờ nói với tôi…
- Sao? E nói gì vậy? –tôi hoảng, e nói trước tất cả mọi người mà,
- Mình tạm chia tay đã a nhé, e phải đi học đã, a sẽ đồng ý cho e đi học chứ.- cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt suy tư,
Tôi im lặng…
Chap 52:
E nói bất ngờ quá làm tôi thấy hụt hững. Đang tính cầu hôn e mà như vậy, nhẫn tôi cũng mua rồi, còn chọn ngày đẹp nữa…
- E đi học à? Có lâu không?- tôi hỏi e
- Ba năm a à, mình cố gắng a nhé, đó là ước mở của e, – e nói với tôi, là ước mơ của e sao giờ mới nói chứ??
- Ừm…- tôi chỉ biếtnói vậy, khoảng lặng trong tôi
Mọi người cũng bất ngờ với quyết định của e, và ngay cả ba má e cũng vậy, nhưng không ai ngăn cản e cả, tôi cũng không muốn làm người ích kỷ…Cũng muốn thử thách một lần, hi vọng là lần cuối e xa tôi.
Buổi sinh nhật của tôi vẫn diên ra bình thường, tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ, e cũng vậy, chắc e cũng buồn vì phải rời xa tôi. Lần thứ tư mình xa nhau, nhưng lần này lâu hơn mọi lần…những ba năm mà. Tối đó sau khi tan tiệc, đã khuya rồi nên tôi không hỏi e gì nữa, rồi ai về nhà nấy, tôi thẩn thờ và chỉ chúc e ngủ ngon…
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, tại tôi không thể chợp mắt nổi…
- Alo lô, a à…- e gọi tôi, hình như e cũng chỉ mong sáng sớm để gọi cho tôi
- Ừ, e ngủ ngon không?- tôi hỏi e
- Dạ ngon, mình gặp nhau a nhé, – e đề nghị gặp thôi, yêu nhau mà, vẫn như mọi hôm
Chúng tôi đi ăn sáng với nhau, rồi lại vào quán café cũ, café Ánh Dương…
- Anh đồng ý cho e đi học chứ?- e hỏi tôi
Tôi im lặng một lúc…
- Ừ, a sẽ đồng ý cho e đi học, nhưng sang bên đó e phải tự chăm sóc bản thân, và nhớ yêu anh như giờ e nhé…- tôi nói với e
- Dạ, qua bên đó có anh hai e nữa mà, không sao a à, e chỉ lo cho a ở nhà…- e nói
- Ừ, không sao, a sẽ sống tốt và đợi e…
- Dạ, nhớ a nhé, -
- Bao giờ e đi, – tôi hỏi e
- Một tuần nữa a à, xin lỗi vì đã nói với a quá muộn, e cũng suy nghĩ thật nhiều, – e nói, giọng hơi buồn
- Ừ, a sẽ đợi, bên e ba năm, giờ xa ba năm, không sao mà, a yêu em…
Rồi cả tuần hôm đó chúng tôi dành nhiều thời gian bên nhau. Tôi như đếm ngược từng ngày, từng giờ, e chuẩn bị xa tôi, sang một môi trường mới không có tôi- người con trai đi cùng e suốt ba năm trời.
Nhật kí ngày…tháng…năm, ngày e lên máy bay cũng tới…tôi tiễn e ra sân bay, có cả ba má e nữa…
Tôi khóc, và e cũng khóc. Giây phút này đây, tôi muốn mình ích kỉ, muốn giữ e lại bên mình, riêng a, chỉ riêng a thôi…
- A đừng quá buồn nhé, cười đi nào, a mà khóc là e khóc theo luôn đó, – e nói với tôi
- Hi, a cười nè, vui lắm nè, – tôi cố gượng cười, nhưng trong lòng tôi đang khóc
- Dạ, e cũng cười a nhé, em yêu a, -
- Qua tới bên đó nhớ gọi về cho a liền nha, a đang đợi e đó…a đợi nhé,
Máy bay cất cánh, tôi hững hờ ngồi ở ghế đợi cả tiếng đồng hồ, ba má e thì về trước, tôi khóc, khóc như đứa con nít…
8h tối, tôi lủi thủi một mình về phòng, giây phút đầu tiên tôi xa e, thật khó, thật khó để có thể quen với những ngày tháng này. Tôi đóng cửa phòng, bật nhạc du dương, và bắt đầu yêu xa…
Chap 53:
Những ngày đâu tôi xa e, tôi giống như người mất hồn, không thiết làm gì cả. Hàng ngày bọn tôi thường hẹn tới giờ rồi lên mạng nói chuyện, skype…và cứ thế, nối nhớ càng nhiều hơn, e nói nhớ tôi, nhớ nhiều lắm…
Những ngày tiếp theo tôi quen dần với hiện tại, quen ăn cơm một mình, quen uống café một mình, và quen…quen cái cảm giác một mình. Chuyện tình của chúng tôi vẫn diễn ra tốt đẹp. Bên kia e có a trai nên tôi cũng không phải lo nhiều, chỉ là những lúc e buồn, e ốm, cần tôi mà tôi không thể ở bên, yêu xa mà…
Rồi ba tháng qua đi, ba tháng mà tôi tưởng chừng nó dài lắm vậy, mà sao yêu nhau ba năm tôi thấy nó chẳng dài tới như lúc này…Một tối e gọi cho tôi, bằng skype…
- Anh à, e nhớ a…- e nói với giọng buồn buồn
- Ừ, a cũng nhớ e, e cố gắn học nhè, ở nhà còn có a đợi e…
- E về a nhé- tự nhiên e nói vậy
Lúc đó tôi vui lắm, e về, nhưng tôi nghĩ lại, e đang đi học mà, chắc là mới qua nên chưa quen, chưa quen tôi ở xa, chưa quen không có ai chọc, chẳng có ai cãi nhau cùng, và không quen thiếu vòng tay của tôi.
- E cố gắng đi, a cũng đang cố gắng nè, đi học là ước mơ của e mà, a sẽ thực hiện ước mơ đó cùng e, – tôi ngốc thật, nhưng ngốc vì e
Rồi e khóc, e khóc nức nở, tôi chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi đó, và khóc theo e…
Còn tháng nữa là tết, tết này e có về, tôi vui lắm, e cũng vui, vui vì sắp được gặp nhau, xa quá lâu rồi. Tôi đếm từng ngày, từng giờ để đến tết. Trẻ con mong chờ tết vì được nghỉ học, được ăn bánh, được mừng tuổi, còn tôi, tôi mong tết vì ở đó đang chờ tôi và e chung bước…
Ngày 25 âm lịch tết, tôi đón e ở sân bay. Vừa gặp thấy tôi e đã vứt lại hành lí, chạy lại ôm tôi. Tôi dang rộng vòng tay ôm em, nhấc bổng e lên, chúng tôi hạnh phúc…
Chúng tôi ở lại Đà Nẵng một ngày rồi sau đó lên xe về quê tôi. Bố mẹ tôi cũng mong có con dâu với cháu nội lắm rồi, (con đầu mà), nhưng e đang đi học, bố mẹ buồn vì tôi. Biết làm sao được,
Về quê tôi, vẫn như mọi năm, tôi đưa e đi thăm a e hàng xóm, đi chăn trâu với tôi , e cười thích thú, vì lần đầu tiên e được đi chăn trâu, mà e sợ trâu.hi. Dạo này tới mùa xuân rồi, nên hay mưa, cơn mưa bắt đầu tình yêu, chuyện giữa chúng tôi có quá nhiều kỉ niệm với mưa, tôi và e thích mưa…Ngồi bên bếp củi, e ngồi trong lòng tôi, hạnh phúc, ấm áp ngày tết ở quê, trước nồi bánh chưng đang sôi…
- Em ở lại luôn a nhé, -
- Sao, e không đi học nữa à, ước mơ của e mà, – tôi hỏi lại e
- Nhưng giờ e biết ước mơ thật sự của e rồi, – e nói lại,
- Vậy ước mơ của e giờ là gì?- tôi giả vờ, vì tôi biết rồi mà
- Là anh, a chính là ước mơ của e, chỉ cần a bên e là đủ,
Tôi im lặng, vẫn chưa nói gì. Tôi chỉ sợ tại dạo này e nhớ tôi quá, với lại về quê bố mẹ tôi cũng buồn, e thấy thế, tôi sợ sau này e hối hận vì đã không đi học tiếp…tôi chưa nói gì…
Chap 54: Happy ending
Ngày tết trôi qua thật êm đềm, hạnh phúc bên e và gia đình của tôi. Ngày mồng 4 tết e về với Ba má, e b