ào cũng được ăn ngon.- e cười phía đầu dây kia, khiến tôi cũng vui.
- Thế à, e thì sướng rồi, còn a thì chuẩn bị ăn cơm bụi suốt ngày rồi.
- Thế giờ a đang ở đâu ?- e hỏi tôi.
- A đang ở nhà a chị, nhưng mà chờ đi xin việc xong thì a ra ở trọ,
- Ừ, a cố lên nha, e tin a sẽ làm được mà, mà a chị với cháu khỏe chứ a?
- Ừm, mọi người trong này đều khỏe cả, chỉ duy a không được khỏe thôi.
- Chắc tại a đi xa đó mà, nghỉ vài ngày là khỏe lại thôi, -
- Không, I don’t think so.- tôi chen câu tiếng anh vào…
- Tại sao lại không? Vậy thì a mệt vì gì?
- Tại…tại…a nhớ e…- chao ôi câu “Anh nhớ em” sao hồi xưa tôi nói miết, và e cũng thường nghe, e vui khi tôi nói vậy. Sao bây giờ tôi nói dường như có gì nghẹn nghẹn, khó nuốt vô cùng.
Em im lặng, im lặng một hồi lâu. Tôi cũng không nói được gì, quá đà chăng, tôi suy nghĩ…
- Em chấp nhận nó, a sống tốt e nhé, hãy cho e thời gian…- e nói với tôi, khi ai đó bước qua giới hạn, mọi thứ chẳng còn giống với suy tính nữa.
- Ừ, a biết rồi, sau này, sau này a sẽ cố không nói ra a nhớ e nữa, a sẽ giữ kín, chôn kín ở đây, tận đáy con tim a…- tôi buộc phải nói thế, như một lời vừa hờn giỗi, vừa tự hứa vậy.
- E không có ý đó, giờ a với e vẫn là người yêu mà. Đừng suy nghĩ nhiều a nha, cẩn thận già đó.- e cố cười, tiếng cười gượng gạo không giống như tiếng cười hồn nhiên của ngày xưa e dành cho tôi.
- Ừ, a biết rồi. Thôi e ngủ ngon nha, g9 e, – tôi chào e,
- Dạ, a cũng ngủ ngon nhé,
Nói rồi đầu giây bên kia nghe tiếng tụt tụt, tôi biết cuộc điện đã chấm dứt, cuộc gọi chỉ ngắn ngủi vậy thôi, cuộc gọi cho hai người yêu nhau.
Này thế giới! Nếu có hai quả địa cầu giống nhau, đều tồn tại song hành, thì ông sẽ phủ đầy quả cầu nào đây? Còn nếu là tôi, tôi sẽ vươn sức mình để phủ cả 2 địa cầu ấy, vì tôi biết chúng sẽ bình yên nếu đặt cạnh nhau. Thế nên, xin ông hãy phủ đầy tôi và e, hai quả địa cầu cung chung nhịp đập nơi con tim sâu thẳm, dù sao đi nữa ông hãy đặt chúng nằm cạnh nhau, và phủ lên chúng tấm thảm hoa hồng hạnh phúc ông nhé! Hãy cho tôi và e cùng chung thế giới…
Vào Sài Gòn cũng được ít hôm rồi, cũng quen cảnh nước non, đi lại nên tôi bắt đầu cuộc hành trình chính của bản thân – Lập Nghiệp!
Lần này tôi quyết tâm lắm, tôi đã chọn một công ty nước ngoài làm bến đỗ, vì tôi biết làm ngành tôi mà làm cho nước ngoài thì ok lắm. Với vốn kinh nghiệm sẵn có, cùng với tiếng anh, tôi đã xin được vào công ty của Anh, tôi vui lắm.
Người đầu tiên tôi gọi chúc mừng không phải là e, mà là mẹ, vì mẹ là người trông chờ ở tôi nhất, tôi muốn mẹ chia sẽ cùng tôi. Ở nhà ai cũng chúc mừng tôi, cũng đúng thôi, tôi vừa thất nghiệp mà giờ lại có công việc rồi mà. Cuộc đời tôi đã bắt đầu có cánh hoa hồng đầu tiên.
Người mà tôi gọi tiếp theo không ai khác chính là e. Hôm nay tôi vui nên đã quên đi khoảng cách với e, tôi quên mất e ở rất xa tôi, xa cái vòng tay ngày ấy. E cũng chúc mừng tôi, động viên tôi đủ điều. Chỉ cần vậy thôi là a đã lao như con thiêu thân vào cuộc chiến sự nghiệp rồi e à!
Nhật kí…ngày…tháng…năm…
Ngày thứ hai đầu tuần, tôi đi làm. Trong bộ trang phục vest đen, áo sơ mi trong, cà vạt, giày đen, nhưng thứ mà tôi đã tạm xa nó cũng hơi lâu rồi. Thật ra làm công nghệ thông tin thì không cần mấy thứ đó lắm, nhưng mà là ngày đầu tiên đi làm nên tôi muốn mình thật bảnh bao.
Trong giờ nghỉ trưa, tôi đã cố tình chụp một tấm rồi gửi ra cho e. Dung nhan một thằng đàn ông đã được tôi vực dây. Hi.
- Ai mà xấu thế này?- e nhắn tin lại sau khi tin nhắn MMS báo cáo đã được gửi.
- Kĩ sư công nghệ thông tin đó e, hotman chứ xấu cái đầu e…
- Nhưng e thấy xấu, hi. Ngày đầu đi làm tốt không a?- e hỏi tôi,
- Cũng bình thường e à, đang học việc vài ngày chứ cũng chưa có gì…
Cứ vậy, tôi đã dần dần lấy lại nụ cười quen thuộc của những cuộc nói chuyện giữa tôi và e…
Chap 72:
Nhật kí ngày…tháng…năm…
Ngày đầu tiên đi làm, cảm giác vui thật, cứ như là lần đầu tiên được đi làm sau những năm tháng vất vả cày cuốc ở đại học ra ấy. Tối nay về a rể với tôi cũng có làm người vài lon bia gọi là chúc mừng cu cậu có việc làm. Lâu lắm rồi tôi mới đụng tới bia kể từ cái ngày định mệnh ấy – ngày e giận tôi!
Tối nay e chủ động gọi cho tôi, sau bao nhiêu ngày tháng mỏi mòn đợi chờ thì điện thoại của tôi cũng nhận được một cú điện thoại từ người đáng đợi chờ. Tôi bốc máy…
- Alo, e ah!,
- Hi, a ăn chưa? Đang làm gì đó?- e cười tươi hỏi tôi,
- A ăn rồi e à, a đang thu dọn đồ đạc để mai dọn ra ngoài thôi. Còn e? ăn ngon miệng không?
- Vậy hả a, e ăn rồi, a thuê được phòng trọ rồi hả?
- Ừm, a thuê được rồi, cũng gần chỗ làm e ah.
- Vậy thì tốt quá rồi, cố lên a nhé!
- Hè, tất nhiên rồi, e cũng vậy nha.
- Mà a thích nghi được khí hậu trong đó chưa?
- A ah, thì cũng tàm tạm ak, là con trai nên không sao, chứ đâu như e, ra chịu rét ngoài kia hả??
- Gần hết mùa lạnh rồi a à, ngoài này mùa lạnh kéo dài thật.
- Ừ, vậy vào trong này cho mùa nắng kéo dài nè, – tôi đùa như thật,
- Thôi, e hỏng thèm, trời lạnh được mặc áo ấm ra đường, hehehe, chứ như a lại không được diện áo ấm, tội tội, lêu lêu…
- Có đâu, a bán hết rồi nên k tiếc, hi.-
- À, đợt thất nghiệp bán ăn đói hả? không có áo ấm nữa nên mới quyết định vào Sài Gòn chứ gì? A khôn thật…- e chọc tôi,
- Ừ, vào đây không có áo ấm cũng sống được e ah, -
- Mà thôi má la rồi, e phải tắt máy đây, chào a nhé, tí ngủ ngon nhé a, – e chào tôi. Mẹ la?? Sao vậy? tôi cũng chả biết phải nói thế nào nữa, giờ nói chuyện với ng yêu mà mẹ la là sao??
Tắt máy, tôi cũng vui, nhưng cũng thoáng có chút phải nghĩ, sao má e lại vậy rồi? tôi lại mất điểm rồi sao? Chả biết thế nào nữa. Tôi thu dọn đồ đạc vào vali, rồi đi ngủ một giấc thật dài, tối nay coi như mọi việc đã xong.
Trưa ngày mai, trong lúc giờ nghỉ tôi đã cố gắng dọn đồ tới phòng trọ mới. Trong Sài Gòn này đắt hơn Đà Nẵng tôi sống trước đây nhiều, phòng nhỏ mà mắc quá. Haiz, mà cũng phải chịu thôi, ai bảo bỏ ngoài kia làm gì. Sắp xếp đồ vào đâu đấy, tôi chạy lên công ty làm việc. Ngày thứ hai cũng chưa có gì mới lắm, ngoài việc gặp mấy nhân viên trong tòa nhà này xinh xinh…
Một tuần trôi qua lặng lẽ và êm đềm với tôi như vậy. Ngày nào cũng cả ngày trên công ty, rồi tối về lại ôm cái điện thoại hoặc là lướt web. Một cuộc sống không tuổi, chưa nghĩ ngợi được gì nhiều.
Tối nay cũng như mọi ngày, tôi định ở nhà làm việc rồi buôn điện thoại với e, nhưng rồi nghĩ lại cũng chán, sống mà cứ tối nào cũng ở nhà thì không phải là thanh niên. Tôi bắt đầu học cách ra đường, học cách ngắm phố phường, ánh đèn vào tối ở Sài Gòn tấp nập này, lấy lại những gì tôi đã từng làm trước đây. Cái ngày mà tôi sống để hưởng thụ nhiều hơn là suy nghĩ cho tương lai.
Tôi mặc một chiếc áo phong trắng cổ tròn, cùng với chiếc quần tây đen. Rời phòng, tôi đi về phía một quán café gần đó. Vẫn thói quen cũ, tôi chọn cho mình một chỗ vắng lặng để thưởng thức ly café và bản nhạc trong ánh đèn yếu.
- Này Hoàng, – tiếng ai đó gọi tôi trong bóng tối, tôi chưa nhận ra ai, người đang từ từ tiến về phía tôi.
Tôi vẫn lặng im, vì chưa biết là ai.
- Không nhận ra ai à? – tiếng người đó vẫn bắt chuyện, nhưng tôi vẫn chưa thể nào nhận ra