Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Old school Swatch Watches
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 4251

Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

muốn nói với…chú phải không?

Lúc này AD mới rời mắt nhìn ô cửa kính về phía anh, ánh mắt chất chứa nhiều tâm sự.

Nhìn sâu vào mắt MV, mãi sau AD mới lên tiếng, dường như bé đang cố gắng thốt ra âm thanh từ sâu thẳm trái tim mình với những cảm xúc bị dồn nén từ lâu:
- …Bố…

Tiếng gọi nhẹ nhàng vừa vang lên đã bị cơn mưa ngoài trời cuốn đi. Dù vậy MV vẫn kịp nắm bắt. Anh nghĩ mình đang mơ, sững sờ nhìn chằm chằm AD như kẻ ngốc.

Phải mất một lúc lâu MV mới hồi phục, tay run run làm sóng sánh cà phê ra ngoài nhưng anh không quan tâm. Đặt vội chiếc ly xuống bàn, ánh mắt có hơi nước nhìn con gái như không tin nổi, MV khàn giọng hỏi:
- Con…con vừa nói gì? – Giọng nói của anh dè dặt như sợ làm con gái giật mình, không dám nói to.
- Bố. – AD bình tĩnh nhắc lại. Lần này giọng nói của bé to và mạnh mẽ hơn nhiều, cũng mang sự khẳng định rõ ràng.
Cuối cùng bé đã cất lên tiếng “bố” thiêng liêng sau năm năm bị kìm nén. Và cuối cùng bé cũng có cơ hội gọi “bố” như bao bạn nhỏ khác. AD đã khao khát được có bố, được ở bên cạnh bố nhõng nhẹo, được bố yêu thương và nuông chiều biết bao. Từ khi bé biết nói, sau tiếng “mẹ” đầu tiên bé vẫn luôn ao ước được gọi “bố”…nhưng đến bây giờ điều đó mới thành sự thật. AD hạnh phúc và thấy ấm áp trong lòng vô cùng. Rốt cuộc bé cũng hiểu được cảm giác có bố là như thế nào? Bé sẽ không bao giờ phải buồn bã hay đứng ở một góc ngắm nhìn những bạn khác được bố đưa đón mỗi ngày hay được bố bế bồng với ánh mắt ghen tị và thèm muốn. Bé cũng sẽ không bị bạn nào chê cười là đứa con hoang, không có bố. AD đã có bố, thậm chí là một người bố rất đẹp trai và tài giỏi.

Âm thanh trong trẻo, ấm áp của AD vang lên trong đầu MV mãi không ngừng, xúc động đến nỗi không dám thở bởi anh sợ chỉ cần mình lên tiếng âm thanh tốt đẹp này sẽ bay đi mất. Trong lòng anh là trăm ngàn cảm xúc đang chảy cuồn cuộn theo từng mạch máu, như có hàng ngàn con kiến bò khắp người, ngưa ngứa lại tê tê. Tim đập thình thịch như phình to hơn nhưng cũng e sợ đây chỉ là giấc mơ, sợ hãi mình không thể nắm chặt trong tay mãi mãi.
MV cúi thấp xuống, rưng rưng nhìn con gái bé bỏng của mình, dịu dàng nói:
- Con gọi lại một lần nữa…được không?
- Bố. – AD nhẹ nhàng đáp.
- Một lần nữa. – MV nghẹn ngào nói.
- Bố, bố bố… – Không chịu đựng được nữa, AD khóc, những giọt nước mắt to tròn chảy tí tách xuống bàn hoà với tiếng gọi bố không dứt…

MV đứng bật dậy ôm chặt con gái vào ngực, chỉ muốn nghe con gọi anh như vậy mãi. Thì ra trên đời này lại có thứ âm thanh tinh khiết và tuyệt vời đến vậy. Thì ra đây là niềm kiêu hãnh, niềm hạnh phúc lớn nhất của một người bố khi được con mình gọi. MV bỗng thấy yêu sao cái ẩm ướt của mùa xuân, yêu sao cơn mưa phùn ngoài kia, yêu sao cả những ngọn cây, cọng cỏ đang tắm mình trong nước mưa… Mọi thứ trước mắt dường như lung linh, huyền ảo đến hoảng hốt. MV muốn thít tay chặt hơn để giữ chặt tất cả nhưng lại sợ làm mọi thứ tan vỡ.

Hai bố con ôm nhau thắm thiết, AD nằm trong lòng MV khóc lóc thỏa thích, như xả hết nỗi ấm ức và thiệt thòi của những ngày không có bố. Lúc này bé hoàn toàn là một cô bé con năm tuổi với niềm hạnh phúc vỡ òa trong vòng tay ấm áp và tràn ngập yêu thương của người bố. Còn MV xúc động, khóe mắt đỏ hoe, hôn lên mái tóc đen huyền, mềm mại và thơm mát của con gái với tất cả yêu thương.

Bên ngoài, những hạt mưa nhỏ li ti đậu vào mặt kính. Mọi người đi đi lại lại trên đường, trong khi đó ở chiếc bàn bên cạnh cửa kính trong suốt kia, hai bố con MV đang đắm chìm trong niềm vui đoàn tụ, không còn biết đến sự tồn tại của thời gian và không gian.
Nằm yên trong lòng bố, AD hai mắt đỏ hoe vì khóc nhiều nhưng miệng lại nở nụ cười tươi chưa từng có. MV cũng im lặng ôm con gái như ôm trọn cả thế giới vào lòng, cảm xúc vẫn còn lâng lâng trong tim. Ly cà phê trên bàn đã muội ngắt, ly kem của AD cũng đã tan gần hết. Bỗng dưng bé ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, ngập ngừng hỏi:
- Bố ơi… Bố có yêu mẹ không ạ?

Nghe con hỏi vậy, MV không vội trả lời mà nhìn lại con gái trong lòng. Hai tròng mắt bé đỏ hoe, chiếc mũi nhỏ nhắn cũng hồng hồng như mũi thỏ, đôi má phúng phính, mọng nước như quả ** sữa, khiến người ta chỉ muốn cắn một cái. Kìm lòng không đậu, MV cúi xuống thơm vào hai má bé, tình yêu và niềm hạnh phúc từ từ dâng lên đáy mắt. Sau đó anh nghiêm túc trả lời con như một người bạn thân thiết, có thể tâm sự tất cả:
- Bố yêu mẹ con. – Câu nói ngắn gọn, đơn giản nhưng lại chân thật và đáng tin nhất.
- Vậy còn những người khác ạ?
- Không có người nào khác. Bố chỉ yêu một mình mẹ con. – MV bình tĩnh đáp.
- Vậy… có phải vì bố muốn có con cho nên mới nói yêu mẹ? – AD tiếp tục hỏi.
- Không. – MV vẫn trả lời ngắn gọn.
- Cũng không phải bố muốn cướp con khỏi mẹ? – Niềm vui trong ánh mắt AD tăng dần theo câu trả lời của anh.

Nghe con gái hỏi vậy, MV phì cười, đưa tay xoa xoa đầu con nói:
- Không, tất nhiên là bố muốn có cả con và mẹ rồi.

AD hài lòng gật đầu, sau đó nheo mắt hỏi:
- Vậy…bố yêu mẹ hay con nhiều hơn ạ? – Trong ánh mắt bé lóe lên tia tinh nghịch, muốn bắt bẻ bố. Ngược lại MV không rối rắm mà bình thản đáp:
- Bố yêu hai mẹ con như nhau… Bố có lỗi với hai người nhiều lắm. – MV nhìn sâu vào mắt con với nỗi đau và sự dằn vặt – Bố sẽ yêu thương và bù đắp cho hai mẹ con tất cả. – Anh âu yếm nhìn con, trong mắt là tình yêu thương và sự hứa hẹn mạnh mẽ.

AD thấy vậy, không còn tức giận nữa, nhoài người lên thơm vào má bố, tha thứ. Sau đó bé lại ngước mắt nhìn anh hỏi:
- Vậy bố yêu mẹ và con như thế nào ạ?
- Bé con có biết con đối với mẹ quan trọng như thế nào không? – AD trịnh trọng gật đầu với anh. MV cười nhẹ nhàng vuốt tóc con, sau đó dịu dàng nói – Con là ánh dương của mẹ và… Mẹ là ánh dương của bố.

MV chỉ nói một câu duy nhất nhưng anh tin con gái có thể hiểu được nỗi lòng của anh. Đúng vậy, NT chính là ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng cuộc đời đen tối và băng giá của anh. Không có ánh mặt trời thì sẽ không có sự sống trên thế giới…Nhưng không có AD cô sẽ không thể tồn tại…Mà cô không còn tồn tại thì anh cũng không có lý do để tồn tại. Vì vậy, ba người chính là một thể gắn chặt, không ai trong số họ có thể tách dời.

Sau một hồi, MV âu yếm véo mũi con gái hỏi:
- Bé con còn gì thắc mắc nữa không?

AD không trả lời, chỉ cười lắc đầu với anh. Vì vậy MV đứng dậy, nắm lấy bàn tay bé xíu, mềm mại như bông của bé nói:
- Vậy được rồi, bố con mình về thôi. Nếu để mẹ đợi lâu, mẹ sẽ lo lắng và nhớ mong chúng ta.
- Mẹ chỉ nhớ con thôi. – AD le lưỡi, làm mặt xấu với bố.

Thấy vậy MV ra vẻ buồn bã, xụ mặt xuống, sau đó bước đi nhưng AD lại không chịu cất bước. Anh cúi xuống nhìn bé, thắc mắc không hiểu. AD không nói gì, chỉ xòe hai tay ra. Lúc này anh mới hiểu bé muốn gì, phì cười rồi bế bổng bé lên.
AD cũng cười tươi reo lên:
- Con muốn được cung kiêng cơ.
- Vậy bé con thơm bố cái nào. – MV chìa mặt cho con gái.

Nghe vậy, AD liền thơm thật kêu vào má anh. MV cười như chưa bao giờ được cười rồi đặt con gái lên cổ, đưa tay giữ chân bé, ung dung bước vào cơn mưa.

AD ngồi trên cổ MV cười toe toét, hai tay nắm chặt tóc anh. Trên đầu bé được chùm chiếc áo bành tô của anh để t

1 .. 116 117 118 [119] 120 121 122 .. 185
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)