Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
XtGem Forum catalog
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 4016

Truyện Sự Nhầm Lẫn Diệu Kỳ Full

t lại là cảm giác đau đến thế. Từng chữ của con như những vết dao cứa vào tim anh, nhưng con dao ấy lại cùn rửn và rỉ xét vì vậy cứ cứa đi cứa lại không đứt chứ không phải là một vết cắt ngọt, nhanh gọn. MV mặt trắng bệch, hai tay run run buông lỏng con ra, nhìn trân trối, lời nói ra đến tận miệng lại nghẹn ngào nuốt vào. Anh không thể nói ra sự thật ngay bây giờ, anh không thể khiến cho con gái sợ hãi hay bị sốc, càng không thể mạo hiểm mà đánh mất ngay cả tư cách làm bạn với con. Vì vậy chỉ có thể cố dằn lại.
Hai người đang đấu mắt với nhau bỗng dưng giọng nói giận dữ của trẻ con lại vang lên:
- AD, bạn thật quá đáng. Cậu Vương chính là bố của bạn mà. Mình đã nghe bà và cậu nói chuyện.

Không khí bỗng lặng như tờ, MV hoảng hốt nhìn cháu mình. Anh không dám tin những gì mình vừa nghe được, càng không dám đối diện với ánh mắt của con gái vì anh sợ trong ánh mắt con có một tia nào đó bài xích, chán ghét… Nhưng bên cạnh đó vẫn là một chút niềm tin le lói, nín thở chờ đợi phản ứng của AD.

Còn AD khi nghe xong những lời đó, trái tim bé nhỏ của bé vẫn run lên, hai tay nắm chặt lại nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra bình lặng như nước băng, sau đó từ từ nhìn Hoàng, rồi nhìn xoáy vào mắt MV nói rõ từng từ:
- Cậu sai rồi, tôi không có bố.

Nói xong bé quay người bỏ đi. MV sững sờ nhìn con gái sau đó chuếnh choáng, đứng không vững vài bước. Từng từ thoát ra từ miệng con như những cái búa tạ hàng nghìn tấn giáng xuống đầu anh, tưởng chừng như mình sắp bị đè bẹp dí. Bây giờ thì anh đã hiểu cảm giác nín thở, trái tim phình to ra rồi vỡ làm trăm mảnh là như thế nào. Sự sống nơi ngực trái như không còn đập nữa vì đã làm việc quá sức, như kiểu một vận động viên vừa chạy nhanh 800m rồi đột ngột dừng lại. Đau đến chết lặng, đau đến không nói được lời nào chính là cảm giác duy nhất của MV lúc này. Không ngờ con gái anh lại có phản ứng như vậy khi có người nói anh là bố của bé. Anh nên làm gì đây? Giả vờ coi như đó là lời nói đùa hay nhân cơ hội này nói rõ với con? Nhưng sao trong lòng lại sợ hãi đến vậy, lại do dự đến vậy? Dường như điều này là thật chứ không phải chỉ là sự bảo vệ mãnh liệt của AD với nguời bố trong thâm tâm bé. Nếu con biết được sự thật mà vẫn như thế này thì sao? Nếu con thực sự căm hận anh thì sao? Và nếu…MV không dám nghĩ tiếp nữa. Vì vậy đành cắn răng chịu đựng nỗi đau xuyên tâm, cố gắng gượng cười, níu lấy tay AD nói với bé:
- AD đừng giận, không phải đâu, bạn Hoàng nói đùa đấy.

MV đau đớn phủ nhận, nhưng câu nói “chú không phải bố cháu” thì có chết anh cũng không thể nói thành lời được. Đúng vậy, MV sợ, lần đầu tiên thực sự sợ hãi đến vậy, cho nên đành hèn hạ không dám thừa nhận bởi anh sợ đánh mất cả một chút tình cảm mong manh giữa anh và con mà khó khăn lắm anh mới có được. Nào ngờ AD quay lại nhìn anh bằng hai lưỡi dao băng, cười khẩy hỏi:
- Thật chỉ là đùa thôi sao?

Nhìn thái độ lạ lùng của con khiến MV bất an, chưa kịp gật đầu đã nghe AD gạt mạnh tay anh ra, giận dữ hét lên:
- Thôi đi, chú còn muốn lừa cháu đến bao giờ? Cháu biết hết rồi, biết mọi việc rồi. Cháu ghét chú, ghét chú. Chú không xứng làm bố cháu.

Nói xong AD xoay người định bỏ chạy, MV muốn giữ lấy con. Đúng lúc này hai người mới nhìn thấy NT đã đứng ở cửa từ lúc nào, khuôn mặt trắng bệch như người chết đuối, đờ đẫn nhìn con gái. Vì vậy MV liền tức giận, không chút suy nghĩ, quát lên với cô:
- Nguyễn NT, là em nói với con sao? Em căm ghét tôi đến vậy sao? Chỉ vì vậy mà em sẵn sàng bất chấp tất cả làm tổn thương con, làm tổn thương tôi?
NT vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng, hoảng hốt, không nói lời nào mà chỉ nhìn vào con gái mình. Trong mắt cô giờ này không có bất cứ thứ gì ngoài AD, không có bất cứ ai có thể làm cô chú ý ngoài con. Con bé biết sự thật rồi sao? Thực sự biết rồi? Cho nên mới có những hành động kì lạ như vậy? Thật đáng xấu hổ, là một người mẹ mà cô không nhận ra được sự thay đổi của con, không thể hiểu nổi lòng con. Như vậy mà là một người mẹ tốt sao? NT đau đớn nhìn con tự trách.
- Chú không có quyền trách mắng mẹ cháu. Là do cháu tự biết, là do cháu tình cờ nghe được bà và mẹ nói chuyện. Tất cả đều là do chú làm hại mẹ cháu, cả vết thương trên tay mẹ cũng là do chú mà có. Chú từ đầu đến cuối đều làm tổn thương mẹ sâu sắc. Cháu ghét chú, ghét chú. Chú là người xấu, rất xấu.

AD tức giận gào thét bằng tất cả sức lực, nước mắt không biết từ lúc nào cũng đã giàn dụa chảy ra, nhưng bé không để ý, không đưa tay gạt đi. Bé đau lắm, buồn lắm, tức giận lắm!!! AD thực sự không chịu nổi những cảm xúc mãnh liệt và đối nghịch này. Bé mới chỉ là một bé gái năm tuổi, quá non nớt, quá bé nhỏ và yêu đuối. Bé làm sao chịu được nỗi đau này? Làm sao chịu được sự thật một người bé luôn yêu mến, thân thiết bỗng trở thành người làm tổn thương đến những người thân yêu của bé? Làm sao chịu được những người thân yêu, đáng tin bên cạnh lừa dối mình?

Nghe con gái la hét thảm thiết như vậy, nhìn những giọt nước mắt đang tuôn rơi như mưa trên khuông mặt nhỏ xíu của con mà trái tim hai người làm cha mẹ đều tan nát. Có mấy ai hiểu cảm giác đau đớn thấu tim gan khi nhìn con gái đau đớn rơi lệ mà nỗi đau ấy lại là do chính mình gây ra chỉ vì không muốn làm tổn thương con, nào ngờ lại làm cho con càng bị thương tổn nhiều hơn. NT tê tái nhìn con, mắt nhòa lệ nhẹ nhàng gọi con:
- AD, mẹ…

Chân vừa bước lên một bước về phía con, muốn ôm con vào lòng nhưng AD đã ngăn lại, nhìn mẹ với ánh mắt thất vọng và trách cứ, đau thương, bé không la hét nữa mà bình tĩnh, rất bình tĩnh nói với mẹ:
- Mẹ cũng vậy, mẹ cũng lừa dối AD, cũng làm AD đau lòng. Nơi này của AD rất đau, rất khó chịu mẹ có biết không?

Tay bé đang ghì chặt trái tim bé nhỏ, ánh mắt bi thương nhìn chằm chằm mẹ mình, sau đó bé quay người chạy đi. Thấy vậy NT và MV cùng gọi bé, muốn đuổi theo, nhưng NT đã ngăn MV lại, lạnh lùng nói với anh:
- Anh đứng lại. Bây giờ việc nên làm nhất đó là để cho con bé có thời gian bình tĩnh lại, hiện tại anh đi gặp con chỉ làm cho con tức giận và đau buồn hơn thôi. Tốt nhất anh nên về đi, tôi sẽ lo liệu việc này, sẽ xoa dịu và an ủi con.

Nói xong cô phi người ra cửa, chạy nhanh đuổi theo con gái. Để lại MV đứng đó sững sờ, ánh mắt đau đớn, đỏ vằn nhìn dõi theo, hai tay nắm chặt rồi bỗng dưng giơ lên đấm vào tường. Mùi máu lan ra không gian nhưng anh vẫn không biết, không hề cảm thấy đau bởi anh đang dằn vặt bản thân mình, xấu hổ và căm ghét sự yếu đuối, kém cỏi và hèn hạ của bản thân khi không dám nhận lỗi với con từ trước. Lần đầu tiên thấy bản thân mình đê hèn, đáng khinh như vậy…
Màn đêm buông xuống như muốn nuốt chửng thân hình bé nhỏ, yếu đuối của người con gái đang thơ thẩn ngồi trên chiếc phản dưới gốc cây xoài. Ánh mắt vô thần nhìn về nơi xa, miệng nở nụ cười nhưng trong ánh mắt lại không có bất cứ một cảm xúc nào. Có lẽ cô đã cười quá lâu và dường như đã quên mất mình đang cười và nên khép miệng lại hay có lẽ cô không còn khép miệng được bởi não bộ đã rơi vào trạng thái chết lặng từ khoảnh khắc đó.

NT ngồi lặng lẽ trong đêm như một tinh linh thiêng liêng của thiên nhiên đang bị thương, đau đớn nhưng lại không thể th

1 .. 82 83 84 [85] 86 87 88 .. 185
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)