o có vết giày. Chính là kẻ vừa bị đạp. Lấy can đảm bước lại gần cô gái, hắn ta cung kính cúi thấp người nói:
- Thưa chị, bọn em đã cố hết sức rồi. Mầy ngày hôm nay đều tích cực theo dõi cô ta, chỉ cần có thời cơ liền ra tay… Nhưng thực sự trong mấy ngày này, không có lúc nào cô ta đi một mình cả. Mong chị cho bọn em thêm ít thời gian. Bọn em nhất định không làm chị thất vọng.
Nói xong hắn ta cũng không dám đứng thẳng người, vẫn đang đợi chị cả cho phép. Không khí im lặng đến nỗi chỉ có tiếng thở của cô gái đang tức giận còn bọn đàn em đều nín thở chờ đợi trong sợ hãi.
Khoảng một phút sau, cô ta mới liếc mắt nhìn lưng kẻ đang cúi trước mặt mình, lạnh lùng hỏi:
- Mấy ngày hôm nay cô ta làm gì?
- Dạ, cô ta chỉ cùng gia đình đi chúc tết hàng xóm, quanh quẩn trong làng, không có đi đâu xa. Chỉ có hôm nay cô ta dự định đi xem buổi biểu diễn ca nhạc ở sân Mỹ Đình với bạn ạ. – Kẻ đó nhanh nhẹn bẩm báo mọi việc, lưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ từ đầu, có lẽ sau này thành kẻ gù cũng không biết chừng.
Nghe tên đó nói vậy trong mắt cô ta lóe lên tia quỷ dị, cười âm hiểm như nghĩ ra biện pháp hay, quay đầu lại nhìn đám thuộc hạ rồi nhẹ nhàng nói:
- Xem ca nhạc? Vậy không phải là nơi đó rất đông người sao? Hỗn loạn như vậy thường không an toàn thì phải? Mà cho dù không có đám đông hỗn loạn thì cũng có rất nhiều xe cộ đi lại, làm sao không gặp rủi ro cho được? Đây cũng là lẽ tự nhiên, có phải không? – Cô ta hỏi đàn em, nhưng thực ra đã tự khẳng định. Thấy vậy tên đàn em liếc mắt lên nhìn cô ta, sợ hãi hỏi lại:
- Ý chị là…
- Hiểu rồi thì đi làm ngay đi, không cần nói nhiều. Mày tốt nhất nên làm mọi chuyện thật tự nhiên, tình cờ để không ai nghi ngờ rõ chưa? – Cô ta trừng mắt nhìn tên đàn em, hắn gật đầu ngay lập tức. Thấy vậy cô ta liền nở nụ cười sung sướng khiến bọn đàn em nổi da gà rồi nhìn về phía xa nói – Được rồi, tao cũng phải đến đó xem mới được. Chuyện hay như vậy làm sao có thể bỏ qua? Tốt nhất là phải làm cho người đó chứng kiến cô ta chết ngay trước mặt mình là tuyệt nhất. – Nhếch mép cười, ánh mắt đỏ vằn đáng sợ, cô ta cảm thấy như sắp được xả mối thù trong lòng. Đúng vậy, nhất định phải để cho anh ta nhìn thấy cảnh tượng đó. Chứng kiến người mình yêu thương nhất chết trước mặt mình, chắc chắn là chuyện đau khổ nhất trên đời này. Có như vậy cô ta mới cảm thấy thống khoái, mới có cảm giác trả hết những nỗi đau và nhục nhã mà mình đã phải chịu đựng.
Phất tay cho tên đàn em đứng dậy, cô ta lạnh lùng uy hiếp:
- Đi chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Nhất định không được thất bại như ần trước biết chưa? Nếu không thì tự xử đi.
- Rõ, thưa chị. – Tên đàn em dõng dạc hô.
Nghe vậy cô ta liền nở nụ cười, sau đó không chút do dự quay người đi ra ngoài, để lại một đám đàn em như chút được gánh nặng sau lưng. Cũng phải chuẩn bị một chút để đi xem kịch chứ. Làm sao có thể qua loa được? Cô gái nhếch mép cười trong lòng.
Chap 24: Buổi biểu diễn ca nhạc.
Đứng trước cổng vào to lớn của sân vận động, đám người NT bị choáng ngợp và hoảng hốt bởi đám đông trước mặt, phải nói là đông như kiến cỏ mới đúng. Trên đường, trước cổng, trong sân, đâu đâu cũng là người. Toàn những bạn trẻ, những người hâm mộ K – pop, chen chúc xô đẩy nhau. Có rất nhiều người mặc áo đồng phục màu xanh, áo dành cho fan của nhóm SUJU, trên tay họ là ảnh chụp, khẩu hiệu dành cho các anh chàng họ thần tượng.
Cảnh vật như vậy chưa đủ náo nhiệt, chị Huệ hăng hái lôi mọi người tiến nhập đoàn quân. Chen lấn, xô đẩy loạn thất bát nháo, một cô bé sinh viên, tay cầm hoa và bóng bay đang ra sức chiến đấu, mồ hôi nhễ nhại, đẩn người phía sau quát:
- Chen gì mà chen, không có mắt nhìn à? Còn người đằng trước nữa chứ.
- Nói nhiều vừa thôi, đi nhanh lên, bị người ta đè bẹp thì đừng kêu. – Mấy người đằng sau lại nhao nhao lên.
Đây đúng là một cuộc hỗn chiến kinh khủng thực sự, là sự điên cuồng của các cô gái với tình yêu mù quáng dành cho K- pop.
Khó khăn lắm đoàn người NT mới đi vào được bên trong, phải nói đây đúng là một cuộc bon chen thảm khốc. NT cố gắng ôm chặt, che chở cho AD, mặt bé dường như đã hơi tái vì thiếu khí và sợ hãi. Vì vậy NT thực sự nổi giận, quay lại gắt lên với chị Huệ:
- Chị thấy chưa? Cứ đòi đi xem làm gì, không cẩn thận bị từng này người đè chết cũng nên. Chẳng thể hiểu nổi bọn họ làm sao nữa, cứ như là uống phải thuốc lú vậy, không biết gì ngoài việc hò hét rồi xông lên như con thiêu thân. Em và con gái của em sắp bị bẹp dí rồi. Chị cứ đợi đấy, mẹ con em mà có việc gì thì nhất định phải lôi chị theo. Hừ.
Nói xong NT trừng mắt với chị, thấy vậy chị Huệ lền xun xoe, cười lấy lòng đáp:
- Hì hì, đừng giận, mau già đấy. Việc này không phải chứng minh nhóm nhạc này rất nổi tiếng sao? Như vậy có nghĩa là chúng ta tốn công sức tham gia rất đáng. Không xem là hối hận cả đời.
- Chị còn dám nói? Không sợ có người bóp chết sao? Đây mà là đi xem ca nhạc? Có mà đi đánh trận thì đúng hơn. Em thà rằng mất một tháng tiền thưởng cũng không muốn bon chen kiểu này, ruột gan sắp bị ép lòi ra tận miệng rồi. Đúng là việc ngu xuẩn nhất em từng làm. – Hân cũng ai oán kêu lên. Sao cô lại ngu ngốc như vậy? Chỉ bằng mấy lời dụ dỗ, hơn nữa lại đang giận dỗi với người yêu cho nên mới nghe theo lời chị Huệ. Bây giờ thì hối hận cũng đã muộn. Cũng tại tên đàn ông đáng ghét kia, nếu không làm cô giận thì cô đã đi chơi với hắn ta. Thật là càng nghĩ càng bực. Hân hậm hực trong bụng, giơ tay đẩy người phía sau đang cố chen lấn lên.
Chị Huệ nghe Hân nói vậy liền lừ mắt nhìn, đã không hỗ trợ thì thôi lại còn đổ dầu vào lửa, phải biết rằng chị đã tốn rất nhiều sức lực và thiệt thòi mới có được cơ hội này. Mấy người này không có lòng thông cảm, thương xót lại còn nói như vậy. Đúng là bụng dạ hẹp hòi. Cũng giơ tay lên đẩy một cô gái béo, cậy thân hình nở nang hơn người mà chèn ép, chị Huệ tức giận nói:
- Nè, mấy người làm như bị tôi kề dao vào cổ lôi đi không bằng? Ai mà biết được nó lại khủng khiếp đến mức này, tôi cũng đang chiến đấu hết mình đây…Thôi đi, cố gắng chịu đựng một lát, tí nữa nhìn thấy các anh đẹp trai lại đơ hết cả ra ý chứ.
Đang cố gắng di chuyển về phía trước, TN nghe vậy liền quay phắt lại, hai mắt rực lửa nhìn chị Huệ, răng nghiến trèo trẹo:
- Chị đang nói chính mình đó, chẳng thể hiểu nổi sắp 40 tuổi như chị rồi mà vẫn còn ham mấy thứ của bọn teen…Không kề dao vào cổ mà chị dùng chiến thuật lâu dài, bám dai như đỉa thì ai chịu nổi? Chị còn nói nữa có tin em bóp chết chị luôn không?
Biết TN nói là làm vì vậy chị Huệ đành cười hì hì lấy lòng:
- Thôi mà, đừng giận. Đi nhanh lên, không người ta xô lấn bây giờ. – Rồi lại lầu bầu – Mấy người đâu có biết tôi đã phải khổ sở như thế nào mới có được tấm vé miễn phí này, lại còn là hàng VIP nữa chứ. Nhìn xem phải mất bao nhiêu tiền mới mua được, thậm chí có người có tiền còn chẳng mua được đó.
Thấy TN chuẩn bị giơ tay hướng cổ mình tấn công, chị Huệ hoảng hốt đẩy người cô đi lên trước:
- Đi nhanh, đi nhanh, đằng sau còn đầy người nè.
Vì vậy mọi người tạm dừng tranh chấp, lại cố gắng đi nhanh hơn, tận dụng từng kẽ nhỏ để thở và đi lên. Biển người cứ xao động theo nhịp điệu, xem ra còn ác liệt