Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc! - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Polaroid
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc!

Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc!

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 2768

Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc!

nh Vỹ lan toả hơi ấm trong không khí. Anh cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn, nhưng hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại.

Đôi mắt hổ phách dần dần khép lại…thực sự là anh buồn ngủ lắm rồi!!

“Vỹ Vỹ…Vỹ Vỹ…”

Mới vừa chợp mắt chưa được năm phút thì tiếng gọi “đáng yêu” đã khiến anh giật mình.

Minh Vỹ mở mắt, quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm vực trong veo như mèo con đó.

Quả nhiên là anh đoán không sai!!

Cách anh không xa, “bé con bé bỏng đáng yêu” của anh đang xụ mặt, bĩu môi, kéo lê con thỏ bông trên nền nhà và bước về phía anh.

“Song Nghi…” Khoé môi Minh Vỹ khẽ giật giật hai cái, gương mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng vẫn phải ráng nặn ra một nụ cười trước mặt “bấy bỳ” của mình.

Anh ngồi bật dậy, chán nản ôm lấy đầu, “thảm hoạ” lại tìm được anh rồi!!

Bé gái trong chiếc váy xinh xắn với đôi mắt chăm chú đang mở to nhìn Minh Vỹ, tay trái thì mút mút ngón cái, tay phải thì buông thõng đồng thời kéo lê thỏ bông đáng thương.

“Vỹ Vỹ…Nghi Nghi mún chơi dới Vỹ Vỹ…” Đôi mắt cô bé rớm lệ, cả chiếc mũi nhỏ xinh cũng đỏ lên như tuần lộc. Cô bé đứng trước mặt Minh Vỹ, nắm lấy tay áo sơ mi của anh giật giật, trông bộ dạng giống hệt như mẹ nó lúc làm nũng!!

Minh Vỹ thở dài, anh dang tay ôm lấy “bé con” vào lòng, đưa tay gạt nhẹ mấy giọt “nước mắt cá sấu” trên mặt cô bé, ra sức dỗ dành.

“Nghi Nghi ngoan của ba, không được gọi ba là Vỹ Vỹ nữa.”

Hàn Song Nghi – cô con gái bé bỏng của anh và Ái Hy đến ba tuổi vẫn còn nói ngọng, nhưng đó lại là nét đáng yêu nhất của “bé con”.

Nghi Nghi càng lớn thì càng giống vợ yêu của anh, nhưng có điều…chỉ số nghịch ngợm của con bé còn “đột phá” hơn cả Ái Hy!!

Con bé không thích gọi anh là ba, ngược lại cứ một mực gọi anh là “Vỹ Vỹ”.

Cái này không trách con bé được, nếu trách thì phải trách Ái Hy vợ yêu mới đúng!!

Ngay từ khi Song Nghi mới biết nói một vài từ đơn giản, cô đã liên tục chỉ vào anh và bảo Song Nghi: “Gọi Vỹ Vỹ đi con!!”

Và thế là nhờ cô vợ đáng yêu, “bé con” đã quen cách gọi “Vỹ Vỹ” thay vì gọi “Papa” như những đứa trẻ khác!!

Không những thế, “sở thích tao nhã” của Nghi Nghi là bám theo, ra sức hành hạ anh từ sáng đến tối và từ tối đến sáng.

Cứ mỗi khi Minh Vỹ trốn vào một góc hay đi làm, con bé nhất nhất phải đi tìm anh cho bằng được, sau đó là trưng cái bộ mặt đáng thương ra để anh mềm lòng.

Mà hình như Song Nghi chỉ bị “quyến rũ” và bị “hấp dẫn” bởi Minh Vỹ, chứ đối với Ái Hy thì cô bé chỉ tỏ ra là một đứa con ngoan, không hề dám hó hé hay phá phách gì cả.

Còn đối với anh, cô bé cứ liên tục giật giật kéo kéo áo không cho anh đi làm, rồi còn tìm đủ trò nghịch phá anh mỗi khi anh ở nhà.

Có thể chốt một câu ngắn gọn, Song Nghi chính là nỗi ám ảnh kinh hoàng của Minh Vỹ!!

Nếu biết trước kết cục sẽ như thế này thì còn lâu anh mới chịu có con!!

Nghi Nghi ngồi gọn trong lòng Minh Vỹ, cô bé cũng ôm chặt anh, dụi dụi đầu vào ngực anh như một chú mèo con.

Đôi lúc Minh Vỹ cảm thấy “bé con” thực sự rất đáng yêu, nhưng lắm lúc anh lại thấy cô bé giống như một con thú hoang dã…

“Vỹ Vỹ…Nghi Nghi mún…mún.. ngủ.” Song Nghi ngồi trong lòng Minh Vỹ một lúc lâu, sau đó cô bé dụi dụi mắt, đưa tay lên cao và ôm lấy cổ anh.

Hiếm khi thấy cô bé ngoan ngoãn như thế này, anh nhớ sáng nay “bé con” còn cầm ống tiêm đồ chơi, miệng gào thét bắt anh phải ngoan ngoãn cho cô bé tiêm đến khi nào chảy máu thì thôi!!

Lạ đời, người ta tiêm thuốc cho khỏi bệnh, còn “bé con” nhà anh lại muốn tiêm thuốc đến khi bệnh nhân chảy máu mới thôi…

Chả biết con bé lấy đâu ra cái khái niệm này nữa, sao lại cứ thích đè anh ra mà hành hạ đủ trò cơ chứ?

Nếu sau này con bé mà tham gia vào ngành y, có lẽ anh sẽ là người chết sớm nhất trong số tất cả bệnh nhân của nó.

Song Nghi bé bỏng vẫn ôm chặt Minh Vỹ, cô bé chợt cho một tay vào túi váy, sau đó lấy ra một thứ và đâm mạnh vào lưng anh.

Dĩ nhiên là sức của một bé gái chưa đến ba tuổi làm sao khiến anh cảm thấy đau được, nhưng đủ khiến anh giật mình.

Cô bé lại cầm theo chiếc kim tiêm, quyết tâm khiến anh chảy máu mới thôi!!

“Vỹ Vỹ…khám bịn nhé…hông đao âu.”

Minh Vỹ buông Song Nghi ra, anh đứng phắt dậy, gương mặt dần bị góc khuất chiếm hữu.

Bàn tay rắn chắc giật lấy ống kim đồ chơi ra khỏi tay Song Nghi rồi ném đi, Minh Vỹ tiếp tục nhấc bổng “bé con” lên, vác đi như vác một bao gạo.

Dĩ nhiên là trước hành động hung tợn của Minh Vỹ, Nghi Nghi nhà ta đã giãy nãy, khóc ầm cả lên!!

Bắt được rồi, vợ ngốc – Ngoại truyện 2

“Ái Hy!!” Minh Vỹ đạp cửa phòng riêng của mình, trên vai vẫn là Song Nghi đang khóc thét lên.

Cảnh tượng trong phòng khiến anh đứng hình ba giây…

Sau ba giây sững sờ, ba giây tiếp theo, anh lập tức bước nhanh đến bên cạnh giường, thả Song Nghi rơi tự do lên mặt đệm.

Kế bên vị trí của Song Nghi, Ái Hy đang ngồi trên giường, cô nở một nụ cười hết sức gượng gạo.

Một “cục nợ” đang ôm sát lấy vợ anh, ôm chặt đến nỗi anh có thể thấy rõ vòng tay của nó đang siết chặt người Ái Hy như thế nào.

Đôi mắt Minh Vỹ trừng lên, phải nói là anh tức đến nghẹn họng!!

Ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh này, nhưng anh vẫn không tài nào chịu được!!

“Bỏ ra!!”

Đôi mắt anh tối sầm, gằn giọng uy hiếp cái “cục nợ” kia, nhưng nó vẫn ngoan cố ghì chặt Ái Hy hơn.

Thấy tình hình có vẻ không tốt, Ái Hy đưa tay đẩy nhẹ “cục nợ” đáng yêu ra, nhưng nó vẫn dính chặt lấy cô như sam.

“Vũ Vũ ngoan nào, buông mẹ ra.”

Miệng thì trấn an Song Vũ, nhưng đôi mắt Ái Hy lại e dè đưa về phía chồng yêu.

Chậc, như thế này thể nào cũng có án mạng cho xem!!

Thay vì nghịch ngợm và luôn làm phiền Minh Vỹ như Song Nghi, Song Vũ lại rất lầm lỳ, lúc nào cũng ôm lấy Ái Hy không rời.

Cặp sinh đôi Song Vũ – Song Nghi dường như có chiều hướng đeo bám người khác phái thì phải!!

Song Vũ thì dính chặt lấy Ái Hy, còn Song Nghi lại bám theo Minh Vỹ!!

Cảnh tượng hết sức ồn ào nhưng không kém phần gay cấn…

Song Nghi thì mặc sức mà khóc rống lên, Song Vũ thì ném cho Minh Vỹ một ánh mắt hời hợt rồi tiếp tục ôm Ái Hy.

Cậu bé hừ một tiếng rõ to, sau đó dụi mặt vào người Ái Hy, phát ngôn sở hữu.

“Mẹ Hy là của con, ba đi chỗ khác chơi.”

Song Vũ không nói ngọng như Song Nghi, nhưng cách phát ngôn cũng không thể gọi là hoàn chỉnh được.

Cậu bé để mặc ánh mắt giết người của Minh Vỹ chiếu vào mình, tiếp tục vùi đầu vào lòng Ái Hy.

Minh Vỹ đến mức này thì cũng không thèm nói nhiều nữa, anh kéo mạnh người Song Vũ ra khỏi vợ mình, đặt cậu bé xuống vị trí kế bên Song Nghi ồn ào, rồi quay sang ôm lấy Ái Hy.

Chậc, Ái Hy bó cả hai tay!!

Minh Vỹ đã ba mươi tuổi đầu còn đi chấp vặt với con nít, đã vậy con nít ở đây lại là con của mình mới hay!!

Song Vũ vừa bị tách ra khỏi Ái Hy cũng bắt đầu mếu máo, cậu bé bặm môi, tức giận nhìn Minh Vỹ.

“Con.. ghét ba!!”

Song Vũ bắt đầu khóc nấc lên, nhưng cậu bé có vẻ kiên cường hơn cả Song Nghi, tự mình lau nước mắt.

Đến lúc này Minh Vỹ và Ái Hy mới sững người, cậu con trai cưng khóc rồi!!

“Vũ Vũ, Nghi Nghi, nín nào…” Ái Hy thoáng đau lòng, cô vươn mình đến gần hai đứa trẻ, nhưng bàn tay Minh Vỹ đã kéo cô trở lại.

Ái Hy nổi cáu, cô định quay sang **** cho anh một trận nên thân, nhưng anh đã ra hiệu cho cô giữ im

1 .. 68 69 70 [71] 72
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)