Chuyện Tình 2 Năm Trước Voz Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Polly po-cket
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Chuyện Tình 2 Năm Trước Voz Full

Chuyện Tình 2 Năm Trước Voz Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 2031

Chuyện Tình 2 Năm Trước Voz Full

Nghe như một kịch bản phim vậy nhỉ? Nhưng nó đã hoàn toàn xảy ra ở một cuộc sống thật, xảy ra ngay trong chính cuộc tình tay 3 của mình…và nó đã đến như vậy đó…
Một sự thật phũ phàng như vậy đấy…hai ngày nay mình đứng ngồi không yên vì lo cho A, nhưng bây giờ mình đã hiểu tại sao A lại im bặt như vậy, A muốn bất ngờ, A muốn cho mình bất ngờ rằng A vừa về, A muốn hét lên rằng ”chồng ơi vợ đã về rồi đây này”…
Nhưng…cuộc sống mà đúng không các thím, nó luôn hiện hữu những điều bất ngờ ngay trong ta nhỉ? Ngay trong cuộc sống hằng ngày…
Mình và P giật mình nhìn ra, cổng chưa khóa…và chính là lý do A vào được…Nhà P làm theo dạng village nên ở bếp cũng có đường thông ra ngoài…
Và chính điều này đây…
A giật mình…đứng nhìn mình và P…lúc này P và mình vẫn đang ôm nhau…
Mình vội giãy ra…nhưng đã quá muộn rồi M à, A đã nhìn thấy cả rồi…
- Ơ…A mày vừa về à…
Mặt P lúc này hơi hoảng…vừa bần thần nhìn A…
- Mình làm phiền hai người rồi…
A nhẹ cười rồi quay người chạy đi…
- A…A…nghe anh…A à…A…
Mình vội đuổi theo mà không thèm để lại một câu nói với P…có lẽ trong cuộc tình này P là người chịu đau khổ nhiều nhất các thím nhỉ…
Ra đến cổng thì đã không còn thấy A đâu nữa…mình đâm hoảng vội chạy vào xách xe đi tìm…quên cả ko thèm đội nón bảo hiểm…
Chú H, phải rồi…chú H…có số chú H mà, gọi cho chú H
- Chú H ạ, chú chở A đi đâu rồi ạ?
- À M hả cháu, A bảo chú để ở nhà con P rồi bảo chú đi đâu thì đi khi nào gọi chú quay lại đón…
- A không đi với chú sao?
- Ơ không có chuyện gì thế, chúng mày cãi nhau à
- Không. cám ơn chú…
Chú H chưa kịp trả lời thì mình đã cúp máy…
10 phút…20 phút…rồi 40 phút…mình vẫn chưa tìm thấy được A…
A ơi em có chuyện gì anh chết mất…
Điện thoại kêu…mình vội giở ra, là A sao…
- Anh à anh tìm được A chưa? – Là P
- CHưa tí anh gọi lại nhé…
Là P, mình mừng hụt rồi…
Bỗng nhớ ra ở bờ hồ ngày trước mình vẫn đưa A đến, vội lai xe ra đấy…cũng gần nhà P…
Chạy ra đến nơi mình chạy quanh hồ tìm A…thì bỗng thấy bóng dáng quen thuộc…Là A…A đang ngồi một mình trên bờ hồ…
Chạy nhanh đến thắng xe lại…mình bước xuống và đi đến A…
- Anh đến rồi àh…anh vẫn còn nhớ đến nơi này sao?
- …
- Anh nhớ nơi đây không?
- …
- Anh có nhớ cái nơi một thằng khốn nạn như anh tỏ tình với tôi không?
- Anh xin…lỗi…
- Anh im đi, xin lỗi là xong sao…?
A vừa nói vừa nấc lên…
*Chát*
A tát mình, một bạt tai…đau lắm, cả rát nữa…nhưng vẫn không nhói bằng vết đau trong tim…tại sao lại là hôm nay chứ?
Tại sao lại là hôm nay?
- Đồ khốn nạn…đừng bao giờ làm phiền tôi nữa…
- A à, nghe anh nói…
- Anh im đi…
A khóc òa lên…và ngay cả mình cũng khóc…nhưng lại lau vội những giọt nước mắt ấy…mình là người có lỗi…Phải, tất cả là vì mình…mình đã không tự chủ được…
A khóc nức nở, mình ôm A vào lòng…A vùng vẫy, giằng mình ra, nhưng mình vẫn ôm chặt…bỗng không thấy A giằng nữa…
A ngất rồi…A ngất xỉu…mình lo lắng, A lại trở sốt…nóng quá…vội đỡ A lên lưng rồi mình dìu lại xe, một tay giữ A ôm chặt mình…Bốc máy gọi chú H…
- Chú đến bờ hồ xx nhanh nhé… A ngất rồi…
Một lát sau chú H đến, đỡ A vào xe và đưa A đến viện…

Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình…
Và môi hôn rất ướt,dư âm giấu trong mưa.
Cơn mưa kéo dài…

Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo,
Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất.
Vì tình yêu mong manh,tay em quá yếu mềm…
Người yêu ơi,anh có biết?

***

Đợi một lúc thì chú H đánh xe ra, bế xốc A lên đưa A vào băng ghế sau…
- Chú chạy ra nhà P cháu cất xe rồi đi luôn
Mình phóng xe như điên, xém té mấy lần ở đoạn cua.
Cất xe rồi mình vội chạy ra xe…
A bắt đầu lên cơn sốt rồi, mặt bắt đầu xanh xao hẳn lại…Mình hối hận lắm…
Thà đừng làm để mỗi người cảm thấy thanh thản…đôi lúc làm một thằng khốn nạn, là vì được sắp đặt cả các thím ạ…Làm một thằng khốn nạn không phải dễ, và không phải hay…
Nắm lấy tay A…đôi bàn tay đó…sao mà gầy quá…buông lơi quá…
Khẽ vuốt nhẹ tóc A…một giọt nước mắt trên khóe mắt của A chảy ra…
- Anh sai rồi…Em đừng có chuyện gì nhé vợ…
- Anh xin lỗi…
Mình nói, khẽ thì thầm vào tai A…rồi cái gì đến cũng đến, giọt nước mắt nhẹ lăn trên mi của mình…
Nắm chặt cánh tay của A…
- Em đau lắm không? Chắc em đau lắm phải không A?
Siết thật mạnh bàn tay của A…
- Anh xin lỗi…
Vuốt gương mặt yêu kiều ấy…
- Em đừng làm sao nhé…Xin em…
- Chú H chạy lẹ lên đi, A chịu không nổi rồi này…
- Sắp đến rồi…đừng cuống…
Mình lo lắng, gào lên với chú H…
Xe đỗ xịch trước cửa phòng cấp cứu…2 chị y tá chạy ra…
Mình mở cửa xe rồi hối
- Nhanh nhanh…cứu bạn em…cứu bạn em với…
Mình lo lắm…Lỗi tại mình…ừh các thím gạch đá chửi rủa mình thoải mái…
P lúc này có lẽ đang ở nhà khóc…lúc nãy mình vào nhà chẳng thấy P đâu…có lẽ là lên phòng nằm khóc rồi…
Nhưng mặc kệ, lúc này A với mình quan trọng hơn cả…
Đưa A vào phòng cấp cứu…vì mình cũng có nói là A bị bệnh…
Ngồi trước cửa phòng mà lo lắng lắm…

Biết đâu bất ngờ đôi ta chợt rời xa nhau,
Ai còn đứng dưới mưa ngân nga câu ru tình…

15 phút sau bác sĩ mở cửa phòng đi ra…
- Bác sĩ sao rồi hả bác sĩ?
- Bị kích động nặng…gia đình chăm lo cái kiểu gì thế? Đã biết bệnh nhân bị bệnh còn để cho cháu nó bị sock. Bây giờ đang bị chấn động tâm lý. Bệnh này lúc nào cũng phải giữ cho tâm lý vui vẻ, đừng có chủ quan.
- Cháu cảm ơn bác
- Bố mẹ bệnh nhân đâu?
- Dạ bố mẹ đang đến ạ
- Làm thủ tục cho bệnh nhân nhập viện đi…để theo dõi xem sao
- Vâng.
- CHáu vào thăm bạn được chưa bác sĩ?
- Mày là chồng của nó à?
- Dạ người yêu ạ
- Cẩn thận về tâm lý đấy. Vào đi. Nhớ giữ trật tự
- Cháu cảm ơn
Nói rồi mình vào thẳng bên trong phòng bệnh…
A vẫn nằm đó… vẫn đang nhắm mắt…vẫn là khuôn mặt ấy.
Nhẹ nhàng đi về phía A…ngồi xuống bên cạnh…
Nắm chặt lấy bàn tay A…lạnh quá…
- Thiếu hơi ấm của anh phải không hở vợ ?
- …
- Nhớ em lắm
- …
- Anh xin lỗi em nhé, xin lỗi em nhiều lắm…
- …
Mình cứ như vậy, mình nói rất nhiều, đáp trả lại mình là khoảng không gian im lặng đến đáng sợ…
Đêm ấy mình nói nhiều lắm, mình nói rất rất rất nhiều…và cả đêm ấy mình đã độc thoại
A vẫn nằm đó, vẫn ngủ sâu…A bị sốt rồi dẫn đến xỉu, hôn mê sâu…A đang bệnh nặng mà…
- Em bảo rằng bên đấy chữa bệnh khả quan lắm mà
Ngồi tỉ tê với A đến một chập thì mình ngủ đi lúc nào không hay…
Mình cũng khóc, khóc cũng nhiều lắm…
Một lúc sau thì P vào, có lẽ P gọi cho chú H.
Một bàn tay lay mình dậy…mình cứ nghĩ rằng bố mẹ A, nhưng không. Là P.
P không nói gì, đôi mắt đã sưng húp lên…nhưng người mình cảm thấy thương và có lỗi lúc này nhất là A…mình vô tâm quá, mình vô cảm quá. Chỉ biết nghĩ đến cảm giác của mình chứ không nghĩ đến cảm giác của người khác…
Đau lắm, nhưng lúc này đau thì có ích gì?
Em đã từng nói với anh rằng em yêu anh. Nếu như đem tình yêu ra so đo tính toán thì nó không còn là tình yêu nữa. Em luôn chăm sóc anh, em luôn gọi anh dậy đi học mỗi sớm, em luôn làm nũng anh…Luôn là một con nhỏ mít ướt…Giờ đây còn đâu? Gặp anh rồi anh chỉ đem đến cho em đau khổ, đem đến cho em nước mắt em nhỉ?
Mình ra ngoài rít lên hơi thuốc, để P trong phòng với A…
Một lúc sau thì P đi ra…
- Dừng em nhé…
- …
- Anh xin lỗi, cũng chỉ vì anh khốn nạn.
- Lỗi là do em, anh đừng nói vậy…
- Bây giờ ngồi đây tranh lỗi thì A có

1 .. 17 18 19 [20] 21 22 23 .. 33
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)