Đọc Chuyện Sinh Viên Và Kiếp Cave Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 2242
thằng bệnh, ko biết con pé trang nó yêu ở chổ nào nữa…mà thôi, cứ đối xử tốt, lỡ mà có anh em cột chèo thì sau này con nương tựa nhau mà sống…
Thời gian cứ thế trôi qua…mọi việc vẫn bình yên, chỉ có 2 điểm đặc biệt:
1. Pé trang đi với thằng này hoài, có khi đi qua đêm…
2. Mình với pé Nhi thì tần suất thứ 7 ra KS ngủ nó đều đặn hơn, vì pé trang nó cũng đi suốt mà, nó đi là mình với pé Nhi phóng ngay ra ks thôi, nó có cái tật đi không về là nói trước pé Nhi để khỏi đợi…
Nói chung là thích đổi không khí thôi, còn thằng H thì với con bồ no cũng thế, thứ 7 là chui tọt ra KS, haizzzzzz, đổi không khí là vậy đó…
Cứ thế bình lặn trôi qua, trôi qua, ko có gì đáng kể lại cả, và ngày mai mình sẽ kể tiếp cái đoạn đáng để kể, nó sắp diễn ra rồi…chào thân ái quyết thắng, đi ngủ…
Một số bác cứ thắc mắc vì sao em kể chuyện mà cả thế giới như chỉ có 4 đứa, em xin được nhắc lại:
1. Em đã nói ở khúc trên kia, câu chuyện em chỉ xoay quanh 4 nhân vật kia là nhiều
2. Nếu kể thêm hàng xóm, bạn bè, rồi học hành, thì các bác có cảm thấy nhạt ko, kể lại mà hơi dài thế này 1 số bác đã kêu nhạt rồi
3. Cũng chẳng có gì phải đáng kể về chuyện học hành + trong xóm + bạn bè nó cả, thì cũng có người kua, em biết vậy thôi, chứ em đâu có biết rõ…
4. Mà những chuyện đó biết sơ sơ thì kể làm ccm gì, ví dụ: thằng hàm xóm qua chọc em nó, em nó kể lại, ờh, biết là thằng đó chọc thôi, chứ sao em biết chọc thế nào mà kể lại mấy bác, em cũng ko có cái tính hỏi nhiều, ukmh! biết vậy thôi, mà biết vậy thì có cái gì để kể đâu…
5. Cái gì em biết thì em kể, em cũng ko phải loại pà 8 mà biết hết chuyện xung quanh nó mà kể lại – mà thật ra là ko biết hoặc biết quá ít để kể, với lại em ko phải là đạo diễn phim, hay tác giả kịch bản gì, mà lại ” bày vẽ ” thêm 1 số nhân vật đó làm gì, NÓI CHUNG LÀ CÁI GÌ EM BIẾT, EM THẤY, VÀ EM NGHE THÌ EM TƯỜNG THUẬT LẠI THÔI
Một lần nữa mong mấy bác đừng hỏi chi tiết và đừng hỏi thêm cái câu: VÌ SAO CẢ THẾ GIỚI, CẢ 1 XÃ HỘI MÀ CỨ KỂ CÂU CHUYỆN XOAY QUANH 4 ĐỨA EM, TẠI VÌ EM NÓI RỒI ĐÓ: CÂU CHUYỆN XOAY QUANH EM THÌ EM BIẾT EM KỂ, CÒN NGOÀI XA HỘI THÌ EM BIẾT 1 ÍT HOẶC LÀ KO BIẾT GÌ CẢ, THÌ KỂ LÀM CÁI GÌ…BIẾT KO ĐẦU KO ĐUÔI, KỂ VỚ VẪN LẮM…
Nói sơ về thằng người yêu pé Trang, đã đi làm và lớn hơn em 2 tuổi, thằng này ban đầu có vẻ kênh kiệu và em ko thích nó…nhưng chơi thì chơi, vui thôi…
Dạo này em với pé Nhi tiến triển tốt, tình cảm 2 đứa rất mặn nồng, tối nào về cũng gặp đi chơi cafe, ko thì qua bên phòng em nó ngồi laptop, em nó thì ngồi học bài, cái gì ko biết thì hỏi em chỉ, mà nói chung em chẳng chỉ được cái gì cả, vì em ko nhớ cái gì để chỉ…lúc xưa học thì học ko có tập trung, thi thì thi cố cho qua môn, chứ thật ra cũng chẳng có cố gắng gì, nên kiến thức ko đọng lại trong đầu…(tính mấy năm đại học thôi nha), nếu nó cố hỏi thì em lấy cái thực tế em làm ra em chỉ nó, và nó có vẻ rất thích thú, nói chung là kinh nghiệm sống + làm việc của em ra để nói + chỉ bảo nó…dạo gần đây thì thấy pé Trang nó đi nhiều hơn, một hôm đi cafe, em tò mò nên hỏi pé Nhi:
M: Nhi nè, sao dạo này anh ít gặp pé Trang vậy…
N: àh! chị 2 nói là đi làm…
M: đi làm gì
N: làm PG
M: ukmh! đầu quân cho công ty nào hay là PG tự do
N: Nhi ko rõ nữa anh
M: ở nhà ko gởi tiền hay sao mà phải đi làm…
N: Ko anh, nhà vẫn gởi tiền đó chứ, pa gởi cho em, còn mum gởi cho chị 2…
M: ukmh! Vậy thì sao phải đi làm…
N: anh người yêu 2 bảo là đi làm cho năng động…
M: ủa vậy àh, dạo gần đây anh cũng ko thấy người yêu trang qua chơi…
N: em cũng hỏi 2, nhưng 2 nói ảnh bận đi làm, hôm tuần trước em nghe 2 người cãi nhau đó…
M: cãi nhau chuyện gì em…
N: em ko rõ nữa, chỉ nghe thoáng thoáng: ” anh là thằng đốn mạt, khốn nạn, tôi đã hiểu anh là người như thế nào rồi “…
M: trời…
N: Rồi 2 vô nhà nằm khóc…
M: Em ko hỏi 2 sao…
N: Em có hỏi chứ, nhưng 2 im lặng…
M: ukmh! 2 chị em ở với nhau thì phải quan tâm nhau chứ…
N: chuyện gì 2 chị em cũng kể nhau nghe hết đó, nhưng sao lần này 2 ko nói gì với Nhi…
M: dạo này anh thấy nó sao sao đó, đi về thất thường quá…mà mặt lúc nào cũng tâm trạng hết…
N: cứ vậy đi anh, chứ Nhi ko biết sao nữa, khi nào 2 cần tâm sự chắc 2 kể em thôi…
M: ukm thôi vậy, àh! Hôm nào anh dẫn Nhi về nhà anh chơi nha…
N: về quê anh đó hả…
M: ukmh, anh cũng muốn giới thiệu cho cả nhà biết em…
N: Nhi ko biết nữa, thấy sợ lắm…
M: sợ gì chứ…
N: Nhi ko biết, nhưng thấy kì kì sao đó…
M: Ukmh tùy em, nhưng anh muốn 2 đứa quen biết cả 2 nhà đều biết…
N: vậy anh với Nhi về Nha Trang đi…
M: về sao đây, pa mẹ em như thế mà…
N: Về ở với nhà Ngoại Nhi, còn pa Nhi thì có gì 2 đứa qua thăm chơi…
M: ukmh! Cứ vây đi, nhưng đi thì chắc cuối tuần, anh xin nghỉ thứ 6 + sáng thứ 7 rồi đi…
N: ukmh!
M: mà Nhi ko học hay sao mà rủ anh về…
N: thì có học chứ, nhưng nghỉ vài hôm thì đã sao…
M: ukmh! sinh viên là vậy đó, trước anh đến lớp, cứ như là đi dự giờ…mà em có kể mẹ em biết về anh chưa…
N: em có kể rồi…mẹ thích anh lắm đó, ngoại nữa…
M: có gì mà thích chứ, anh xấu mà…chưa cưới xin gì mà đã…
N: có khi nào anh chán Nhi ko…
M: sao lại chán…
N: vì có được Nhi rồi
M: ngốc lắm, Nhi nghĩ anh là hạng người nào…
N: Nhi đùa đó, Nhi tin anh mà…
M: từ nay về sau đừng nói vậy nữa nha…
N: Nhi biết rồi…
M: Tính anh hay nổi nóng bất thường, ko ghét anh hả…
N: Những lúc đó ghét lắm chứ, nhưng Nhi vẫn thương anh…
M: sao lại thương…đáng lẽ phải ghét chứ…
N: Nếu nhi biết vì sao thương anh thì…
M: thì sao…
N: Nhi ko biết, ngoài cái tính dễ ghét đó, anh rất thương và chìu Nhi…
M: ủa! Chứ ko chìu chuộng người yêu thì chìu chuộng ai…
N: ai biết con nào đó…
M: trời…
Cuộc nói chuyện cứ thế tiếp tục, trong tuần đó em xin nghỉ làm về Nha Trang với Nhi luôn…gọi điện cho pé Trang thông báo 2 đứa về, chứ ko lại trách sao đi mà ko nói…
M: Trang ơi! Nhi nói em chưa! Cuối tuần này anh về Nha Trang với Nhi đó, nói để em biết chứ ko lại trách anh…
T: Nhi nói rồi, mà khi nào anh, em đi về luôn với…
M: thật ko đó, đừng xạo anh nha, chiều tối thứ 5 đi…
T: để em sắp xếp thử, chắc về cùng anh với Nhi được đó
M: ukmh! đi chung cho vui, anh đi 1 mình ngại thấy pà…
T: ngại gì chứ, mum em vui tính lắm…
M: Cũng ngại chứ, cố gắng sắp xếp về nhen…năn nỉ luôn đó…
T: Vâng!
M: ukmh!
Tối thứ 5 3 đứa lên xe về Nha Trang, rồi bắt taxi về nhà ngoại, ngủ ở đó, sáng dậy ăn sáng cafe, ngao du Nha Trang…cảm nhận ban đầu: Nha Trang thật bình yên, con đường dọc biển (em nhớ Trần Phú thì phải – “lần đầu tiên và cũng là duy nhất ” từ đó đến giờ em đi Nha Trang, lần trước thì mẹ dẫn đi, nhưng lúc đó có 5 tuổi, chẳng biến gì cả), nó còn đẹp hơn cả đường dọc biển ở VT, ko hiểu sao VT lại được chọn là con đường đẹp nhất VN nữa…, về đó ăn cơm với ngoại, với mum pé Nhi, nói chung là vui lắm, cười nói suốt, ngoại Nhi cũng hơi khó tính, nhưng với người già thì chỉ cần 1 chút tinh ý là lấy lòng được thôi: phải lịch sự, phải thể hiện mình là người lớn, chững chạc đàng hoàng…và nên ngồi nói chuyện với pà thì sẽ lấy lòng được họ thôi, nói vài câu thì thấy, trước ngoại có theo cách mạng, thích nói về những gì đã làm trước kia, rồi ok thôi, vận dụng kiến thức mà trước đó ngồi nói chuyện với ông nội mình, ngồi
1 .. 12 13 14 [15] 16 17 18 .. 31