Vũ Gia Minh cười khổ, bực mình bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Cậu coi tôi là gì hả, là kẻ thù của cậu hay sao mà lúc nào cậu cũng đe dọa giết tôi?”
“Nếu người mất tích là Tú Linh, cậu có nôn nóng có kích động muốn biết tin tức về cô ấy bằng mọi giá không? Thư Phàm đã cứu Tú Linh một mạng, đã cứu cả hai mẹ con cô ấy, cậu còn muốn thế nào nữa?” Hoàng Tuấn Kiệt càng nói càng cao giọng: “Cậu định thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đúng không? Hơn một tháng vừa qua tôi điên cuồng đi tìm cô ấy, cậu không phải là không biết. Tôi mặc kệ kẻ nào đã bắt cóc cô ấy mang đi, chỉ cần cô ấy còn sống, với tôi không còn điều gì quan trọng hơn thế.” Hoàng Tuấn Kiệt nói ra thâm ý của mình. Hắn yêu Thư Phàm, yêu Thư Phàm rất nhiều, yêu nhiều đến nỗi ngay cả mạng của mình cũng không cần. Thử hỏi trên đời này, hắn còn tiếc điều gì nữa.
Vũ Gia Minh đưa cho Hoàng Tuấn Kiệt một tệp hồ sơ: “Nếu cậu muốn tìm cô ấy, hãy đi theo điện chỉ ghi trong này. Mọi chuyện đều phụ thuộc vào quyết định của cậu.”
Hoàng Tuấn Kiệt khó hiểu nhìn Vũ Gia Minh. Tuy còn nhiều thắc mắc muốn hỏi Vũ Gia Minh, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt không muốn nghĩ nhiều nữa. Điều hắn quan tâm bây giờ là có thể nhanh chóng tìm được Thư Phàm.
Vũ Gia Minh xoay người bỏ đi. Hắn đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Những thứ còn lại, hãy để cho Hoàng Tuấn Kiệt tự giải quyết lấy.
Kéo ghế, Hoàng Tuấn Kiệt ngồi xuống. Tay run run lôi bốn tờ giấy trong tệp hồ sơ ra.
Đáy mắt Hoàng Tuấn Kiệt long lanh lệ, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Cuối cùng, hắn cũng đã tìm được Thư Phàm.
Hoàng Tuấn Kiệt đọc lướt qua tờ giấy. Mất hơn 10 phút, hắn mới lấy lại được thần trí. Tay bịt chặt miệng, xô ghế đứng dậy, Hoàng Tuấn Kiệt lao ra khỏi phòng.
Ngồi trên xe ô tô, Vũ Gia Minh nở một nụ cười, miệng lẩm bẩm: “Hoàng Tuấn Kiệt! Không ngờ cậu cũng đã đuổi kịp được tôi rồi.”
Chiều thu, từng chiếc lá vàng bay bay trong gió, không khí tràn ngập nắng ấm và sắc vàng.
Một người con gái ngồi trên xe lăn, mặc một bộ quần áo bệnh nhân, trên tay cầm một cuốn sách, mắt đang chăm chú đọc.
Trong khu vườn của bệnh viện, màu sắc của lá, của hoa hòa quyện với màu mắt của Thư Phàm tô điểm thêm cho bức trang mỹ lệ và hài hòa.
Tiếng bước chân khua sàn sạt trên nền gạch, tiếng lá khô gãy vụn dưới gót chân tạo nên những âm thanh vui tai. Đáy mắt của người đàn ông tràn ngập nhu tình và yêu thương. Hình ảnh của Thư Phàm thu gọn vào trong đáy mắt của anh ta. Trái tim anh ta đập bình ổn trong lồng ngực. Biết là không thể có được Thư Phàm, nhưng vẫn cố chấp muốn thử.
Hơn một tháng qua, Trác Phi Dương đã hết lòng chăm sóc Thư Phàm, đã thuê những bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho Thư Phàm.
Ngày Thư Phàm lấy chồng, Trác Phi Dương chỉ muốn đến chào hỏi Thư Phàm, muốn biết trong lòng Thư Phàm, mình xếp ở vị trí thứ mấy. Biết Thư Phàm sắp lấy Hoàng Tuấn Kiệt, Trác Phi Dương rất đau khổ và buồn bã, nhưng cũng mừng thay cho hạnh phúc của Thư Phàm. Hắn tự xét thấy mình là người đến sau, hơn nữa hắn chưa từng nói cho Thư Phàm biết tình cảm thật trong lòng mình, cũng không có bất cứ hứa hẹn gì với Thư Phàm.
Hơn ba tháng, hắn nằm trên giường bệnh, đối diện với cái chết từng giờ. Trong thời gian đó, đã từng có lúc, tính mạng của hắn không giữ lại được. Nhưng vì muốn thêm một lần nữa, có thể nhìn thấy Thư Phàm, hắn đã cố gắng vượt qua tất cả.
Đến lúc hắn tỉnh lại, hắn phát hiện ra, Hoàng Tuấn Kiệt yêu Thư Phàm chẳng kém gì hắn, thậm chí còn yêu Thư Phàm nhiều hơn cả hắn. Thấy Thư Phàm khóc lóc và sầu khổ vì cái chết của Hoàng Tuấn Kiệt, hắn đã biết mình mãi mãi cũng không thể có được tình cảm của Thư Phàm, trái tim Thư Phàm đã trao trọn vẹn cho Hoàng Tuấn Kiệt. Khi biết Hoàng Tuấn Kiệt vẫn còn chưa chết, hai người đã không quản gian lao và khó nhọc đi vào tận rừng sâu để tìm hắn, hắn quyết định không tiếp tục theo đuổi và tìm cách tranh giành Thư Phàm với Hoàng Tuấn Kiệt nữa.
Vả lại, hắn cảm thấy có lỗi với Thư Phàm. Nếu không phải do hắn hồ đồ hiểu lầm Hoàng Tuấn Kiệt là một kẻ phụ tình, lừa dối em gái hắn, khiến em gái hắn có thai mà không chịu nhận. Thư Phàm sẽ không phải chịu nhiều thử thách như thế, không phải trải qua chuyện sinh tử, sống chết trong gang tấc. Và biết đâu, Hoàng Tuấn Kiệt cũng sẽ không bị giết chết hụt mấy lần, Thư Phàm và hắn đã tạo dựng một gia đình hạnh phúc từ lâu.
Nhưng nghĩ đi cũng phải tính lại, nếu hắn không bắt cóc Thư Phàm, không giam giữ Thư Phàm trên đảo hoang, hắn đã không có được dành nhiều thời gian bên cạnh Thư Phàm như thế, cũng không được cùng Thư Phàm trải qua nhiều chuyện.
“Em đang đọc gì thế?” Trác Phi Dương mỉm cười, đứng trước mặt Thư Phàm. Thân hình cao lớn của hắn che khuất đi ánh sáng.
Thư Phàm ngước mắt lên nhìn Trác Phi Dương, trên môi nở một nụ cười: “Em đang đọc tạp chí y học thế giới.”
“Em đang bị bệnh, sao không để cho đầu óc được nghỉ ngơi.” Trác Phi Dương khom người, cầm lấy tờ tạp chí trong tay Thư Phàm.
“Không có việc gì làm, em thấy buồn chán.” Thư Phàm cười đáp. Thư Phàm thấy rất khó chịu khi đi đâu và làm gì cũng phải có người giúp đỡ. Tuy rằng tính mạng đã không còn nguy hiểm, nhưng sức khỏe vẫn chưa thể phục hồi.
“Em có thể tiếp tục nghiêm cứu và thử nghiệm thuốc khi em khỏi bệnh. Còn bây giờ, em nên ngoan ngoãn làm một bệnh nhân cho tốt, để cho bác sĩ và y tá chăm sóc cho em.” Trác Phi Dương cười buồn, nheo mắt nhìn Thư Phàm. Thư Phàm đã không còn là của hắn nữa, cả thân xác và trái tim của Thư Phàm đã thuộc về Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn mãi mãi cũng chỉ là một người đến sau.
Thư Phàm nhìn Trác Phi Dương. Đã có một lần Trác Phi Dương hỏi Thư Phàm rằng trong lòng Thư Phàm, ai là người quan trọng nhất, Thư Phàm đã không ngần ngại trả lời hắn, người đó là Hoàng Tuấn Kiệt.
Thư Phàm là một người nhạy cảm và tinh tế. Thư Phàm hiểu tình cảm của Trác Phi Dương dành cho mình. Tuy cảm thấy có lỗi và áy náy với hắn, nhưng trong tình yêu không thể có lòng thương hại. Thư Phàm không muốn làm khổ Trác Phi Dương, không muốn mối quan hệ thuần khiết và trong sáng giữa mình và Trác Phi Dương bị vấy bẩn. Thư Phàm muốn Trác Phi Dương mãi mãi là một người anh trai mà mình ngưỡng mộ và tôn sùng, hơn là một người tình nhưng mà không yêu.
Trác Phi Dương hiểu được tấm lòng của Thư Phàm, chính vì thế hắn không ngượng ép Thư Phàm phải chấp nhận tình cảm của hắn. Hắn có thể hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ Thư Phàm, thì trên đời này, còn điều gì mà hắn không làm được. Hạnh phúc và niềm vui của Thư Phàm cũng chính là hạnh phúc và niềm vui của hắn.
Hắn thà rằng đứng từ xa nhìn Thư Phàm mỉm cười và sống vui vẻ, còn hơn bắt ép Thư Phàm sống bên cạnh hắn, mà lúc nào cũng buồn bã và rầu rĩ không vui. Có được thân xác Thư Phàm thì sao, điều hắn cần đâu phải là thứ đó, hắn muốn có được trái tim của Thư Phàm. Muốn Thư Phàm toàn tâm toàn ý yêu hắn. Nếu đã không có được, hắn nên buông tay, nên chúc phúc cho Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt.
“Thư Phàm! Anh có thể ôm em một lúc được không?” Trác Phi Dương đột nhiên nói ra yêu cầu của mình. Hắn không cần Thư Phàm phải hôn hắn, hắn chỉ muốn Thư Phàm đáp lại tình cảm của hắn bằng một cái ôm thân thiế