Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Disneyland 1972 Love the old s
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full

Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 4436

Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full

út nào.

“Im mồm!” Hoàng Tuấn Kiệt bực bội quát. Hắn vừa xấu hổ, vừa thấy không cam lòng. Nhưng gì Vũ Gia Minh nói không phải hoàn toàn sai sự thật. Thư Phàm là một cô gái hỉ nộ vô thường, hay làm việc tùy hứng. Nếu tâm trạng Thư Phàm vui vẻ, hắn mới có cơ hội thân mật với Thư Phàm. Còn nếu không, Hoàng Tuấn Kiệt thở hắt ra một hơi. Xem ra ngày tháng chinh phục cô vợ chưa cưới còn gặp phải rất nhiều gian truân, phải tốn nhiều tâm tư mới thuần hóa được một con mèo nhỏ đầy móng vuốt như Thư Phàm.

Đang cao hứng cười như to, đột nhiên khuôn mặt Vũ Gia Minh trầm hẳn xuống: “Trong thời gian Tú Linh sống ở đây, phiền cậu và Thư Phàm chăm sóc cô ấy.”

Hoàng Tuấn Kiệt vỗ vai Vũ Gia Minh: “Cậu yên tâm. Tú Linh là em gái của Thư Phàm, cũng là em gái của mình. Mình và Thư Phàm sẽ hết lòng chăm sóc và khuyên nhủ cô ấy sớm trở về bên cạnh cậu. Mình nghĩ có dù chuyện gì, cậu cũng phải cho Tú Linh có thời gian thích ứng với tất cả.”

Vũ Gia Minh gật đầu, trên môi nở một nụ cười buồn: “Cậu nói đúng. Mình sẽ cho cô ấy thời gian để suy nghĩ, nhưng hy vọng không phải là quá lâu, nếu không mình sẽ không đợi được đâu.” Vũ Gia Minh ngước mắt lên nhìn trời xanh, từng đám mây màu trắng đục đang lững lờ trôi, phía cuối chân trời có những tia sáng màu vàng chói. Trời đang chuyển về dần về đêm, bóng tối rất nhanh sẽ bao phủ xuống nhân gian.

Vũ Gia Minh ở chơi một lúc, rồi cáo từ ra về. Hắn muốn ở lại đây cùng Tú Linh, nhưng khi thấy Tú Linh rầu rĩ không vui, gượng gạo tránh mặt mình, Vũ Gia Minh đành nén lòng mình lại.

Buổi tối, Tú Linh ăn cơm cùng Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt.

Sức khỏe của Thư Phàm đang trong quá trình hồi phục. Tuy đi đứng có chút khó khăn, nhưng đã khá hơn.

“Tú Linh! Em có muốn cùng chị đi du lịch một chuyến không?” Thư Phàm đang nhai thức ăn, bỗng dưng nghĩ ra điều gì đấy đã quay ngay sang hỏi Tú Linh đang ngồi bên cạnh.

“Đi du lịch? Đi đâu?” Tú Linh mờ mịt nhìn Thư Phàm. Nhìn thân thể gầy yếu của chị gái, Tú Linh không hiểu một người đang dưỡng bệnh, lại đang mang thai có thể đi được đâu?

Hoàng Tuấn Kiệt lo sợ nhìn Thư Phàm. Hắn khó khăn nuốt nước bọt, hắn linh cảm Thư Phàm sắp nói ra một chuyện kinh hãi thế tục gì đấy.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn, tiếp theo Thư Phàm nói: “Chị muốn đưa em đến một nơi thật xa, đến một nơi Vũ Gia Minh không thể tìm thấy em.” Thư Phàm cười hắc hắc, đôi mắt phát ra hào quang, khuôn mặt ửng hồng, trông như thể vừa mới nhặt được mấy trăm vạn tiền mặt.

“Cái gì?” Cả Tú Linh và Hoàng Tuấn Kiệt đều kêu to. Cả hai đều bội phục đầu óc tinh quái của Thư Phàm, bội phục tính cách có một không hai của Thư Phàm.

Thư Phàm và Vũ Gia Minh thật giống nhau. Cả hai luôn sợ người khác không có việc gì để làm, nên luôn nghĩ ra cách chọc phá cho họ bận rộn.

“Chị Thư Phàm, chị định làm gì, mà lại muốn mang giấu em đi?” Tú Linh rụt rè hỏi Thư Phàm. Tú Linh bắt đầu thấy hối hận khi đòi Vũ Gia Minh đưa mình đến đây bằng được.

“Thế nào, em không muốn làm theo lời chị?” Thư Phàm trừng mắt, đe dọa nhìn Tú Linh. Chỉ cần Tú Linh nói “không” một tiếng, Thư Phàm sẽ không ngần ngại dùng bạo lực bắt ép Tú Linh đi.

“Chị Thư Phàm! Chị…” Tú Linh nghẹn họng, không biết phải nói gì cả. Trong lòng Tú Linh không ngừng gào thét, chân tự động xê dịch, chuẩn bị chạy trốn ra khỏi đây.

“Em dám!” Thư Phàm lạnh lùng lên tiếng, lừ mắt nhìn Tú Linh: “Nếu em dám ra khỏi đây, chị sẽ không coi em là em gái của chị nữa. Em có biết chị ghét Vũ Gia Minh nhiều như thế nào không hả? Vì hắn, hai chị em mình, mẹ và Tố Nga xuýt mất mạng, vì hắn, em thương tâm khóc lóc. Chị đã từng thề với lòng rằng chỉ cần hắn tổn thương em một chút, chị sẽ phải nghĩ cách trừng phạt hắn thật nặng, nay có cơi hội, chị làm sao có thể bỏ qua.” Thư Phàm không vui, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Thư Phàm mặc kệ Vũ Gia Minh yêu Tú Linh nhiều đến đâu, có thù mà không báo, có oán mà không trả, không phải là phong cách làm người Thư Phàm. Huống hồ, Thư Phàm đâu có dùng thuốc độc hại chết Vũ Gia Minh, đâu có cầm súng bắn chết hắn, dùng dao đâm hắn, hay dùng võ, đánh bầm dập thân thể hắn, Thư Phàm chỉ muốn hắn sống trong cảnh thấp thỏm lo âu, sợ hãi khi đột nhiên thấy Tú Linh bị mất tích mà thôi.

Hoàng Tuấn Kiệt mặc dù không muốn Thư Phàm di chuyển nhiều, nhưng hắn luôn là người luôn chiều theo mọi mong muốn của Thư Phàm, muốn Thư Phàm được vui vẻ, nên đành bắt đắc dĩ hỏi Thư Phàm: “Em định mang Tú Linh đi đâu?”

“Hoàng Tuấn Kiệt! Đã lâu rồi anh chưa đi du lịch đúng không?” Thư Phàm xoa cằm, cười cười, hỏi lại Hoàng Tuấn Kiệt.

“Đúng thế. Hơn 10 năm rồi, anh bận nhiều việc, nên không có thời gian để đi du lịch.” Hoàng Tuấn Kiệt thâm tình nhìn Thư Phàm. Chỉ cần Thư Phàm không đưa ra chủ ý nguy hiểm đến tính mạng, hắn sẽ chiều theo Thư Phàm.

“Nếu thế lần này cả ba chúng ta đi thôi. Em muốn được bay sang Nhật.” Thư Phàm cười tươi như hoa nở, sung sướng muốn hoa chân múa tay.

Tú Linh đờ đẫn nhìn chị gái. Tú Linh không thể tưởng tượng được Thư Phàm lại là một cô gái tùy hứng như thế. Mấy phút trước, còn hầm hầm muốn lái xe đến nhà Vũ Gia Minh để đập cho hắn một trận, bây giờ lại muốn mang mình đi du lịch cùng.

Không để Tú Linh có cơ hội phảng kháng, sẵn tiện quần áo của Tú Linh đều mang đủ, Thư Phàm giục Hoàng Tuấn Kiệt phải đi ngay trong đêm.

Hơn 9 giờ tối, cả ba được ba vệ sĩ và tài xế hộ tống đến tận cổng sân bay quốc tế Hồng Kông.

Tú Linh chẳng khác gì con rối, mặc cho Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt bài bố và sắp xếp. Đến khi ngồi trên ghế máy bay, trong khoang hạng nhất, Tú Linh vẫn còn chưa lấy lại được thần trí, ngỡ tưởng rằng tất cả chỉ là đang mơ.

Chỉ tội cho Vũ Gia Minh cả đêm đều không ngủ được, gọi điện hơn chục cuộc cho Tú Linh, nhưng lần nào Tú Linh cũng không bắt máy, nghe sao được khi mà Thư Phàm đã tịch thu điện thoại của Tú Linh và tắt nguồn từ lâu.

Suy nghĩ suốt cả một đêm, Vũ Gia Minh quyết tâm mang Tú Linh về nhà bằng được, mặc kệ phải dùng cách gì, hắn cũng không bao giờ để Tú Linh rời xa hắn nửa bước nữa. Chỉ xa Tú Linh có hơn 10 tiếng đồng hồ, hắn đã không chịu được rồi, nếu bắt hắn không được gặp Tú Linh trong vòng một tuần, hắn sẽ hóa điên vì nhớ nhung mất.

Sáng sớm tinh mơ, Vũ Gia Minh quần áo xộc xệch, đầu tóc bù xù, mắt thâm quầng, vội vã lái xe đến nhà Hoàng Tuấn Kiệt.

Đến nơi hắn tá hỏa khi biết cả ba đã thu xếp hành lý, đi ngay trong đêm.

“Hoàng Tuấn Kiệt! Bạch Thư Phàm!” Vũ Gia Minh căm hận rống to, dơ cao nắm đấm, ngửa cổ lên trời. Tiếng hét của hắn khiến chim chóc bay tán loạn, người làm trong nhà sợ hãi tìm chỗ trốn, sợ hắn nổi điên lên đánh người.

“Biết ngay hai kẻ điên này không có ý tốt mà. Hừ! Nếu tôi không sớm tìm được Tú Linh, tôi sẽ không tha thứ cho các người.” Sau khi hét và chửu rủa chán, Vũ Gia Minh bắt đầu tra hỏi người làm trong nhà Hoàng Tuấn Kiệt.

Trước khi rời khỏi nhà, Thư Phàm đoán thế nào sáng sớm hôm sau Vũ Gia Minh cũng lái xe đến đây đòi mang Tú Linh về, nên đã dặn trước người làm trong nhà, dặn họ trăm triệu lần không được nói cho Vũ Gia Minh biết mình và Hoàng Tuấn Kiệt đưa Tú Linh đi đâu, nếu không… Thư Phàm chỉ cười lạnh, không nói gì tiếp.

1 .. 201 202 203 [204] 205
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)