uống, khuôn mặt tuấn tú phủ một lớp hơi sương mỏng.
Tú Linh sắc mặt trắng bệnh, đôi mắt to tròn đen láy ầng ậc nước, mười đầu ngón tay vặn, xoắn vào nhau.
Vũ Gia Minh tức giận cảnh cáo Tú Linh, “Nếu cô dám nói một câu từ chối, tôi sẽ tăng tiền phạt của cô lên 100 triệu, mỗi lần cô dám làm trái mệnh lệnh của tôi, tôi cũng sẽ tăng tiền phạt lên 100 triệu, cứ thế tôi sẽ tính cho cô, cho đến khi nào cô trả hết số nợ cho tôi thì thôi.”
“Anh…anh…”, Thanh âm trở nên khàn khàn, nức nở trong cổ họng. “Anh…anh đừng quá đáng! Tiền..tiền tôi nợ anh, tôi đã nói là sẽ trả, nhưng…nhưng còn chiếc xe này, tôi…tôi làm sao có thể nhận, tôi…”
“Tăng thêm 100, hiện giờ cô nợ tôi 400 trăm triệu, chuẩn bị tinh thần mà làm thêm cho tôi nửa tháng nữa đi.”, Vũ Gia Minh cười, nụ cười tựa ác ma. Trong trò chơi này, dù Tú Linh có thông minh đến đâu, cũng không thể thắng được hắn, mà đôi khi còn thiệt hại nặng thêm.
“Anh…anh…”, Tú Linh tức đến nỗi run lẩy bẩy, mười đầu ngón tay trắng bệch, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến sưng đỏ.
“Muốn tôi tăng thêm 100 triệu nữa không?”, Vũ Gia Minh nheo mắt, nụ cười nửa miệng vẫn giữ nguyên trên môi.
Hai vệ sĩ và trợ lý Tân đứng bên cạnh, nín thở theo dõi đối đáp qua lại của hai người, dù không hiểu cả hai đang nói về cái gì, nhưng họ vẫn biết cô gái nhỏ bé đáng yêu kia, đã bị sói bắt nhốt vào trong hang.
Cầm lấy chìa khóa xe đạp điện, Vũ Gia Minh đặt gọn vào lòng bàn tay Tú Linh, “Cô nhận lấy đi, đừng ương bướng và cố chấp nữa.”, Thương tiếc quẹt nhẹ vào đôi môi hơi sưng đỏ vì cắn của Tú Linh, Vũ Gia Minh dịu giọng nói, “Cô yên tâm tôi không cho không cô, mà cô phải làm việc cho tôi để đổi lấy chiếc xe này.”
Ba người đàn ông bị màn vỗ về và an ủi của Vũ Gia Minh, khiến họ gần như nhảy dựng lên, vì tưởng mình đang gặp phải kẻ giả mạo Tổng giám đốc. Nếu tình trạng này mà còn tiếp diễn, sớm muộn gì họ cũng mắc phải chứng suy tim vì làm việc quá độ.
Tú Linh cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa màu xám bạc có gắn nơ trong lòng bàn tay, lòng rối bới, tâm trạng hỗn loạn không nghĩ ngợi được gì. Đã là người ai chẳng thích được tặng quà, nhưng tặng quà theo kiểu vừa ép vừa đe dọa, lại vừa dỗ dành vỗ về thế này, thì đây là đầu tiên mới có.
…
Thư Phàm, cùng anh vệ sĩ hì hục dọn dẹp nhà cửa. Đồ nội thất trong nhà, không nhiều nên chỉ mất gần một tiếng đồng hồ, cả hai đã dọn dẹp xong hết mọi thứ, căn nhà lại trở nên ngăn nắp, gọn gàng, nhưng không còn thứ gì có thể dùng được.
Nhìn căn nhà trống huếch trống hoác, Thư Phàm nghiến răng trèo trẹo, mắt rực lửa hận, tay siết chặt nắm đấm, “Hoàng Tuấn Kiệt! Tôi và anh không đội trời chung, có anh nhất định sẽ không có tôi, còn có tôi thì nhất định sẽ không có anh.”
Anh vệ sĩ đứng sau lưng Thư Phàm, khóe môi co giật, da đầu tê dại. Thư Phàm là người phụ nữ đầu tiên, cho anh bốn chữ: “Cam bái hạ phong.”. Dám trêu tức cậu chủ, dám chọc giận cậu chủ, dám khiêu khích sức chịu đựng của cậu chủ, mà không sợ bị đánh, hay bị siết cổ chết, Thư Phàm là người phụ nữ duy nhất.
“Cô Phàm! Cô định ở lại đây thật sao?” Anh vệ sĩ sớm đã có lòng ngưỡng mộ Thư Phàm, nên quan tâm hỏi.
“Tôi không sống ở đây, thì sống ở đâu?” Thư Phàm chán nản trả lời, mặc dù biết rằng sống ở đây sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trời sinh tính đã quật cường, Thư Phàm bất chấp tất cả.
“Theo tôi thấy, cô nên suy nghĩ lại lời đề nghị của cậu chủ đi.” Anh vệ sĩ cẩn thận, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Thư Phàm.
“Đừng nhắc đến tên xấu xa đó trước mặt tôi, chỉ cần nghĩ đến hắn, là tôi lại tức điên lên.”
…
Đi xe ô tô mất hơn 10 phút, cuối cùng Hoàng Tuấn Kiệt cũng đến nơi.
Không cần vệ sĩ mở cửa xe ô tô, Hoàng Tuấn Kiệt tự mở cửa xe, rồi nhanh chóng bước xuống. Hắn đang nôn nóng muốn trông thấy Thư Phàm, muốn biết Thư Phàm có được bình an không, tuy rằng có vệ sĩ bảo vệ ở bên cạnh, và vừa mới cãi nhau với Thư Phàm một trận, nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Tiếng còi xe ô tô gây chú ý của hai người đang đứng trong phòng khách.
Anh vệ sĩ cảnh giác đi ra ngoài sân, mắt đề phòng nhìn người đàn ông mặc vét đen đang rảo bước đi vào trong nhà. Sau khi xác định được người đó là ai, anh vệ sĩ kính cẩn lên tiếng, “Chào cậu chủ!”
Phân phó xong, Hoàng Tuấn Kiệt bước vào nhà. Nhìn đồ đạc trong phòng khách đã biến mất già nửa, Hoàng Tuấn Kiệt có chút không đành lòng, và thấy có lỗi với Thư Phàm, tuy nhiên tận sâu thẳm trong lòng mình, hắn lại chờ mong có thể mang Thư Phàm đi, đến sống cùng với hắn trong căn hộ trên tầng thứ 13, tại tòa nhà Hoàng Thị.
“Anh đến đây làm gì?”, Từ trong phòng ngủ, Thư Phàm xấn xổ đi ra phòng khách, cao giọng quát Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn người con gái thân dính toàn bụi bặm, khuôn mặt nhem nhuốc, mái tóc vướng vài chiếc lá xoan màu vàng nhạt. Thoạt trông, giống hệt một con hề, nhưng khi nhìn kĩ lại hóa ra một thiếu nữ ngây thơ, hồn nhiên, năng động chăm chỉ làm công việc dọn dẹp nhà cửa, sức sống tràn ra từ ánh mắt, khuôn mặt, đến hơi thở mang đượm mùi nồng của đất, mùi hăng hắc của lá cây,và mùi hoa nhài toát ra từ cơ thể.
Thư Phàm bị Hoàng Tuấn Kiệt nhìn đến đỏ mặt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, tình huống của cả hai giờ hết sức quái dị.
“Anh…anh nhìn gì mà nhìn kĩ thế?” Thư Phàm bối rối, cố gắng cao giọng chất vất hắn.
“Cô đã dọn dẹp nhà suốt cả buổi sáng?” Mắt vẫn nhìn Thư Phàm một khắc cũng không rời, Hoàng Tuấn Kiệt hạ giọng hỏi.
“Đúng. Anh hỏi làm gì?” Thư Phàm vênh mặt, hai tay chống sườn, trông như một con gà mẹ đang cố bảo vệ đàn con phía sau.
“Này! Này! Anh định làm gì thế hả?” Thư Phàm hốt hoảng, sợ hãi giãy dụa muốn chạy thoát khỏi vòng kiềm tỏa của hắn.
“Đứng im! Tóc cô dính toàn lá cây đây này!”, Hoàng Tuấn Kiệt khàn giọng ra lệnh cho Thư Phàm, tay cẩn thận gỡ từng chiếc lá trên tóc Thư Phàm.
Thư Phàm cứng đờ người, hơi thở ngưng đọng trong không khí, tay chân lạnh toát, mắt hết nhắm rồi lại mở.
Tưởng rằng sắp bị Hoàng Tuấn Kiệt đánh cho một trận, thật không ngờ hắn chẳng những không ra tay đánh người, lại có lòng tốt gỡ lá cây trên tóc. Phải chăng tất cả chỉ là mơ, mà không có thật?
Thư Phàm len lén véo nhẹ vào mu bàn tay.
“Ái ui!” Một tiếng kêu nho nhỏ phát ra từ chiếc miệng anh đào, có đôi môi mỏng màu hồng nhạt, hàm răng nanh trắng bóng.
“Sao thế?” Nghe thấy tiếng kêu của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt cúi xuống hỏi, “Cô bị đau ở đâu à?”
Thư Phàm đỏ bừng mặt, vội lấm liếm, “Không…không có việc gì.”
“Nếu cô bị đau ở đâu, nói cho tôi biết, tôi sẽ gọi bác sĩ cho cô.”
Thư Phàm phì cười, bĩu môi nói, “Tôi chính là bác sĩ rồi, còn cần phải gọi ai nữa?”
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn Thư Phàm đến xuất thần, khuôn mặt nhem nhuốc, những vết nhọ màu đen quẹt ngang từ sống mũi kéo dài đến mang tai, làm nổi bật nước da trắng mịn, cùng nụ cười trong sáng, vô tư, tạo nên một sức hút kì lạ đối với Hoàng Tuấn Kiệt. Trước giờ hắn không hiểu rung động là gì, nay hắn đã hiểu được rồi.