Đọc Truyện Học Sinh Cá Biệt Full
Đánh giá:
7/10Bình chọn: 796
tôi, nhếch mép, bước vào xe. Tôi định hỏi hắn có chuyện gì thì hắn nói:
- Có những chuyện rất dài, rất lâu mới kể hết!
Tôi im thin, có lẽ đây cũng là 1 ngày như bao ngày khác, nhưng tôi lại muốn thời gian ngưng lại ngay phút này. Có những chuyện rất khó hiểu, phải rất lâu mới chứng minh được. Tôi có cảm giác, dường như hắn đã cõng tôi từ lâu lắm rồi ấy chứ, chẳng phải chỉ hôm nay thôi đâu!
Hắn để tôi ngồi trên 1 băng ghế đá, hắn ngồi bên cạnh, đưa tôi chai nước suối. Tôi đưa lên miệng uống. Hắn nhìn tôi, tự nhiên, tôi đỏ mặt, cúi gằm xuống, day day đầu chân trên đất. Hắn cũng cảm thấy tôi ngại nên quay sang hướng khác chuyển chủ đề:
- Nhà cô ở đâu, gần đây không?
- Đi nãy giờ cũng 45 phút rồi, chắc sắp tới.- Tôi vẫn chưa ngước mặt lên.- Đi tiếp thôi, tôi tự đi được.
Dù nói vậy nhưng hắn vẫn đi kế tôi. Đột nhiên, trời chuyển mưa. Tôi sợ mưa lắm. Giờ này là 6h rồi, trời cũng tối. Phải nhanh thôi. Tôi nắm tay hắn chạy về phía nhà. Tôi làm vì không muốn mưa còn hắn thì chẳng nghĩ vậy, cười miết. Đáng ghét! Xui xẻo, vừa chạy được 1 chút mưa đã rơi. Tôi và hắn chạy nhanh hơn về nhà tôi. Giờ này trễ rồi, hắn muốn về cũng chẳng về được. Chi bằng cho hắn thay đồ rồi vào nhà trú.
Tôi dẫn hắn vào nhà, Baba đã về. Gặp Baba tôi, hắn cúi chào, rất lễ phép. Tôi kể Baba nghe là mình đã vô ý bị nhốt trong phòng nhạc, tự nhốt ấy nhá! Baba tôi nhìn hắn, rồi gật đầu chào lại. Baba đưa cho hắn bộ quần áo của mình. Quả thật, quần áo baba tôi rất ít lại sờn cũ nhưng hắn mặc vào nhìn vẫn đẹp trai vô cùng. Baba tôi mời hắn ăn cơm cùng, hắn cũng vui vẻ đồng ý. Baba tôi đang rất thích hắn thì phải, trò chuyện suốt chẳng để ý đến tôi. Baba tôi hỏi:
- Con là con ai mà đẹp trai quá vậy?- Baba tôi cười hề hề.
- Dạ, con là con cháu Đỗ Gia.
Vừa trả lời xong câu này, sắc mặt baba tôi chuyển biến, im lặng nhìn tôi. Tôi cũng thấy lạ, con của tập đoàn Đỗ Gia rất giàu có hay baba sợ là hắn sẽ ỷ quyến làm hại tôi?
Đã 8h tôi mà mưa chẳng có dấu hiệu dứt, hắn hiện giờ đang mở máy tính của tôi lướt facebook. Tôi chẳng thèm nhìn 1 cái. Hình như tôi đã quên cái gì đó. Quên gì nhỉ? Thôi kệ, tôi nằm dài chán nản trên giường học bài. Hắn ngồi gõ lóc cóc làm tôi tò mò chết được. Đang chat với fanclub sao?
Tôi ngồi dậy, mắt mở to:
- Này, tôi quên đăng xuất. Anh chat bậy gì thế?
- Không có.- Hắn giơ 2 tay lên.
Tôi nhìn vào… Trời đất… Là inbox của Thần Chết Bóng Đêm- là Thiên. Tôi luýnh quýnh chẳng biết nói sau thì hắn chặn tay lại:
- Offline rồi.- Hắn nhếch mép.
- Aizzz, anh hại chết tôi rồi.- Tôi vò đầu.
Hắn vẫn bình thản, bỗng màn hình hiện lên màu đen, tôi nhìn hắn:
- Oups, lỡ tay giật dây điện rồi!!!- Hắn nhún vai.
Hừ hừ hừ, hắn đang cố tình không cho tôi xem đoạn chat. Chắc là hắn đã nói sai sự thật của 1 cái gì đó. Tôi đang vò đầu bức tóc thì hắn nói:
- Mưa ơi… Rơi mãi nhé!
Tôi tròn xoe mắt nhìn hắn, chẳng lẽ hắn muốn ngủ lại nhà tôi? Rồi, đúng rồi, hắn nhìn theo hướng mắt tôi gật đầu. Tôi thở dài ra, chẳng lẽ tống cổ hắn về. Giờ hắn ngủ ở đâu đây????
Chap 21: Đừng nghĩ, chỉ có cậu ở nhà Trang!
Mặt hắn dày thật, hắn làm điệu bộ như chưa có chuyện gì xảy ra chân bắt chéo trên ghế. Ừ nhỉ, ban nãy tôi thấy hắn nói hắn là con cháu Đỗ Gia, hôm bữa, tôi nói với Baba là làm việc tại Đinh Gia baba không đồng ý, nếu nói là Đỗ Gia thì Baba có cho không nhỉ?
- Anh là gì trong Đỗ Gia thế?
- Con cháu thôi!- Hắn chúi mũi vào cái iphone của hắn.
- Thế Đinh Gia là ai vậy?
Hắn ngước nhìn tôi, rồi lại nhìn vào cái điện thoại.
- Hữu Thiên.
Ô, thì ra Thiên cũng là người có thế lực hẳn hoi chẳng thua kém hắn. Tôi quay lại chuyên tâm bài vở. Đột nhiên, chiếc điện thoại đang sạc pin của tôi reo lên. Các bạn biết tôi cài nhạc chuông ra sao không, e hèm. 2 câu đầu của nó hình như là… * Bằng lòng đi em, anh về quê thưa tía má liền, mình làm đám cưới rước dâu bằng xe bắt chó* Bản nhạc này phải gọi là cực hiếm nhé! Tụi bạn lúc trước tình cờ nghe được trên trang mạng xã hội rồi bluetooth qua, tôi cài đến giờ.
Hắn nhìn cái điện thoại trên bàn cười ngặt ngẽo. Tôi chạy đến bắt điện thoại, liếc xéo hắn 1 cái. Là số điện thoại lạ, chắc nhầm số! Có ai thường hay liên lạc với tôi đâu chứ. Tôi vẫn bắt máy:
- A lô! Ai vậy ạ?
- Thiên, đưa điện thoại cho Tuấn đi, tôi muốn nói chuyện!
Hả? Tôi có nghe lầm không? Thiên biết số tôi, càng ngày tôi thấy cậu bạn này càng kì lạ, chẳng nói chẳng rằng mà nắm rõ mọi chuyện của tôi. Tại sao không trực tiếp pm vào cái iphone của hắn chứ? Đang… cảnh cáo tôi là tôi với hắn … ở chung? Tôi đưa máy cho hắn, hắn liếc nhìn số điện thoại, nhếch mép.
- Chào, đang dự định nói chuyện Tuyết Lan hay là chuyện cô nam quả nữ chung phòng hả?- Hắn hất tóc.
Tôi nóng máu, hắn vừa phát ngôn gì cơ chứ! Tôi đấm vào lưng hắn 1 cái miệng hắn kêu lên 1 tiếng rồi nhíu mày:
- Này cô em, đêm còn dài, đừng hấp tấp.
Hơ, về việc này thì giống y chang tên Nhất Trung em hắn! Hắn đã dạy hư thằng nhóc mất rồi. Tôi nghe tiếng Thiên cười qua điện thoại:
- Nếu chọc tức tôi thì không có tác dụng đâu, cậu tốt nhất đừng phát ngôn như vậy!
- Phát ngôn sao chứ, có sao nói vậy thôi. Định nói chuyện Tuyết Lan sao?
- Ừ, từ sớm, tôi đã biết cô ta không phải Tuyết Lan, đáng tiếc, tôi không có lòng tốt nói với cậu.- Thiên thở hắt ra, tôi nghe được giọng trêu đùa.
- Chuyện đó không quan trọng nữa, đó chỉ là chuyện lúc nhỏ. Nếu Tuyết Lan thực sự trở về, tôi sẽ xem cô ta như 1 đứa em! Lâm Gia không nên có quan hệ với Đỗ Gia, vậy được rồi nhỉ? Tối nay, tôi sẽ ngủ ở nhà Minh Trang. Bye, chúc ngủ ngon.- Nói xong hắn cúp mát cái cụp, ném lên giường. Trời ơi, máy của tôi chứ đâu phải của hắn.
Tôi liếc hắn, hắn lại cười. Chúc ngủ ngon bằng câu nói của hắn thì có phần không đúng. Hắn đang dàn dựng và suy nghĩ chuyện không chính đáng gì vậy? Ở nhà còn có Baba tôi cơ mà, nếu hắn động thủ thì coi chừng, tôi cắt xong đem đi xào. Mà nói đi cũng phải nói lại, tôi tò mò quá, chuyện Tuyết Lan là sao cơ? Không phải Lan thì là cái gì? Gì mà Lâm Gia, Đỗ Gia, Đinh Gia… Mệt cái đầu… Hắn cầm điện thoại tôi trên tay:
- Nếu có chuyện gì thì gọi tôi nhé! Phím 1.
Tôi thở hắc ra, bị nhốt trong phòng hôm nay còn có lần sau nữa hay sao mà pm với chả điện thoại. Hắn nhếch mép. Mặt hắn gian quá, tôi phải tống tên này qua phòng Baba mới được. Đang chuẩn bị túm cổ áo hắn tống ra ngoài thì có chiếc xe 4 bánh đỗ trước cửa nhà tôi rọi đèn chói lóa. Giờ này còn ai đến thăm nữa, bà con họ hàng tôi có biết ai đâu chứ! Tôi chạy ra cửa. Thật bất ngờ, xuất hiện trước mặt tôi bây giờ… là … là Thiên. Baba tôi cũng chạy ra xem. Thiên cũng kính trọng cúi chào:
- Thưa Bác, con là bạn Trang, nhỡ đường, xin ngủ nhờ hôm nay!
Baba tôi nhìn 1 lượt 2 cậu con trai, ai cũng cao cả với, mặt đẹp trai, con nhà giàu nhìn tặt lưỡi:
- Con thiệt là đào hoa, tiếp khách đi, ba vào phòng làm việc tí.
Hắn cũng nhìn Thiên nhưng chẳng có gì là ngạc nhiên, tôi thì như muốn vỡ tim ra, 2 người này, rất thích làm người khác khó xử. Thiên đi vào, vỗ vai hắn:
- Đừng nghĩ, chỉ có cậu ở nhà Trang!
Tôi vẫn á khẩu, mọi chuyện xảy ra nhanh quá, tôi chưa tiếp nhận dữ liệu được!
Chap 22: Đừn
1 .. 7 8 9 [10] 11 12 13 .. 27