- Tao hy vọng là mày với Hồng sẽ được như tao và Loan, nhưng mà xấp này cô ấy lạ lắm không còn vui vẻ như trước nữa, lúc nào cũng âu sầu và buồn bã, tao có gặn hỏi, và tìm đủ mọi cách cô ấy cũng không cho tao biết vì sao, nên tao cũng đang lo lắng và chán nản lắm đây…!
Đăng vì có hẹn với Loan nên về trước chỉ có mình Tuấn ở lại, anh lang thang ngoài đường.
Anh chỉ mong giá má có thể gặp Hồng vào lúc này, giá mà, anh có cơ này thì hay biết mấy, sờ lên trái tim mình, anh chán quá, anh thở dài, kiểu này anh sẽ bị suy tim vì mong chờ mất.
Anh cứ đi mãi, anh cũng không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là đôi chân của anh cứ đi mà thôi, trông anh giống như mấy bà vì giận con cháu mà bỏ nhà ra đi, anh lúc này trông cũng giống vậy.
Anh thở dài, tay đút vào túi quần, anh buồn bã quá, tại sao khi đã 30 tuổi rồi mà anh vẫn còn yêu nữa là sao, anh tự hỏi là Hồng có thích anh hay chú ý gì tới anh hay không, hay cô ấy chỉ coi anh như Loan.
Cú điện thoại hôm nay làm cho anh phải suy nghĩ mãi, cô ấy đã khóc lóc rất thảm thiết, anh hiểu cô ấy lo cho bạn mình, nhưng…
Anh ngước mắt nhìn lên bầu trời, nhưng tại sao anh lại có linh cảm là Hồng đã yêu ai rồi, khi nghe anh tỏ tình, cô ấy đã rất bối rối, đây không phải kiểu bối rối của một người được người khác tỏ tình khi họ yêu ai đó mà là kiểu bối rối vì cô ấy không muốn anh bị tổn thương khi cô ấy từ chối anh.
Anh chỉ mong là mình nhạy cảm quá thôi, nhưng trí não của anh và linh tính của anh nữa, nó đang kêu gào lên như thế, anh nghĩ không thể nào sai được.
Không biết là vô tình hay cố ý anh đến cái nhà thờ ấy, nơi mà anh đã ôm Hồng khi cô ấy khóc trong vòng tay anh, ấm áp và hạnh phúc quá, anh ngồi xuống, anh nghe tiếng chuông của nhà thờ, nó ngân vang, anh nhắm mắt lại, anh muốn cho tâm hồn mình thanh thản.
Trái tim của anh thì thầm:
- Hồng ơi…! Có lẽ nào em sẽ bỏ anh mà đi thật sao, em không bao giờ và không thể cho anh được một cơ hội gần em và ở bên em hay sao…?
Anh sợ lắm, anh sợ tình yêu của mình sẽ vào ngõ cụt, anh đã đau một lần rồi, anh không muốn đau nữa, nhưng ông trời có cho anh hạnh phúc nữa hay không…? anh không thể nào quyết định được, thôi thì định mệnh của anh là ai, người đó sẽ vì anh mà đến.
Anh mở cái điện thoại của mình ra, trong đó anh đã chụp ảnh của Hồng khi cô ấy đứng trong nắng chiều, anh say sưa ngắm nhìn, anh khóc, trái tim của anh lại rỉ máu, anh nhớ tới người đàn bà ấy, và anh nhớ cả Hồng nữa.
Mấy ly rượu làm cho anh choáng váng, nó làm cho anh không thể dấu mình, anh yêu cô ta quá, phải cho đến bây giờ anh vẫn không thể nào quên được cô ta, anh vẫn yêu cô ta như ngọn lửa cháy âm ỉ trong gió bão.
Anh đã vì cô ta mà đau, mà khóc, nhưng sao anh lại không quên được, trong lòng anh lúc này tình yêu và thù hận nó giằng xé nhau, anh sợ mình mà mãi như thế này, thì anh sẽ tan ra từng mảnh mất, nhưng anh không thể nào kiểm soát nó.
Anh run run bấm số của Hồng, anh cần gặp nó, anh không thể nào đợi chờ được nữa rồi, anh đau đầu quá.
- A lô, Anh Tuấn ạ, anh gọi cho em có gì không…?
Tuấn mừng quá, anh nói ngay:
- Em…em có thể tới đây một chút được không…?
Hồng muốn tới chỗ Trường ngay, vì gia đình của Hồng đang đợi để đi cùng, nhưng sao trong giọng nói của Tuấn lại đau khổ và buồn bã thế kia, nó mặc dù không muốn gặp anh vào lúc này, nhưng nó lo cho anh, nó sợ anh mà bị làm sao, thì nó sẽ hối hận cả đời mất, lúc nãy nó đã gọi điện cho bác Tài, nó biết là Trường không sao và anh đang ngủ ngon, thôi thì nó ra gặp Tuấn một chút, rồi vào trong đó thăm Trường vậy.
Nó nhìn cả nhà, nó bảo:
- Bạn con có chuyện, bố mẹ và anh chị chờ con một chút, con về ngay…!
Bà Hoa hỏi:
- Con còn đi đâu nữa, sao không vào thăm nó đi…?
Hồng trả lời:
- Con biết là vậy, nhưng bạn con cần con, con sẽ về ngay mà, không lâu đâu…!
Nói xong câu đó, nó bỏ đi luôn, bà Hoa nhìn nó, bà lắc đầu, sao chuyện gì nó cũng xem là của mình được nhỉ, chuyện của mình còn chưa xong, lại đi lo chuyện của người khác, đúng là con bé lắm chuyện, có khi vì cái tính này mà nó gặp nhiều phiền toái cũng nên.
Hồng đạp xe tới cái nhà thờ đó, nó tự hỏi anh hẹn nó ra đây là có ý gì, nó sợ gặp anh, vì anh đã nói anh thích nó, nhưng nghe giọng của anh thiết tha và sầu khổ quá, nó không đành lòng.
Nó đạp xe vào cổng của nhà thờ, nó dựng xe ở một gốc cây, nó nhìn xung quanh xem Tuấn đang ngồi ở chỗ nào, nhìn thấy anh đang ngồi dựa vào tường, đôi chân anh đang nằm dài trên cỏ, và mắt của anh đang ngắm bầu trời xanh.
Đi từng bước lại gần anh, nó cảm nhận được nỗi đau của anh, nó cảm thấy mình đến đây là sai lầm, nó dừng lại không đi tiếp nữa, nó nghĩ mình nên quay về là hơn, vì trong tim của nó lúc này cũng đang rất đau, nó khổ quá, nó quá đau rồi, nó không thể nào an ủi hay động viên ai được nữa.
Nó sợ gặp mặt nó lúc này sẽ làm cho anh buồn hơn, nó khóc nó quay trở ra, đến bên cái xe đạp của mình, nó nhìn anh ngồi đó, nó thì thầm:
- Anh ơi…! Đừng vì em mà buồn anh nhé, em không thể là bờ vai cho anh dựa được đâu, vì có một người đang chờ em ở trong kia, em cần vào với anh ấy, em…!
Nó khóc nấc lên, nó sợ tình yêu đầu tiên của nó tan vỡ, và nó sợ vì nó mà một người nữa vỡ tan.
Con tim của nó không thể nào chứa nổi hai người, và nó sợ tình cảm tay ba lắm, nó không đủ dũng khí và không đủ khả năng để làm việc đó, nó là một con bé chung thủy.
Nó sợ gặp anh lúc này, nó sẽ yếu đuối mà ôm anh, và an ủi anh, nó sợ, nó sẽ cho anh hy vọng, để rồi lại thất vọng, nó cố quẹt nước mắt, nó quay xe ra cổng, nó đi về.
Cuộc gặp gỡ giữa gia đình Hồng và Trường diễn ra trong không khí thân mật.
Trường nhìn cả nhà Hồng tới thăm mình, anh vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Anh hạnh phúc vì gia đình anh, có ai vì anh mà tới thăm anh đâu, trong khi gia đình của Hồng, chỉ vì anh là bạn trai của con gái họ mà họ tới đây, là anh cảm thấy ấm áp lắm rồi.
Còn anh lo và sợ, vì anh nghĩ chuyện của mình, ai mà chẳng biết, nếu họ cũng giống như tính cách của Hồng, họ coi thường tiền bạc, địa vị và danh vọng. Trong lòng họ chỉ có con cái là quan trọng và là nhất, anh sẽ có cơ hội mà được gần Hồng sao…?
Anh nhìn họ đầy cảm kích anh chào:
- Cháu là Trường, xin chào cả nhà…!
Bố mẹ và anh chị của Hồng quan sát Trường và trả lời anh:
- Chào cậu…!
Hồng cảm thấy hồi hộp và lo lắng, mặc dù nó đã được sự chấp thuận của bố mẹ, nhưng nó vẫn sợ, nhỡ bố mẹ và anh chị của nó qua cuộc gặp mặt này, mà không hài lòng về Trường, họ sẽ cấm luôn nó, không cho nó gặp mặt hay nói chuyện với anh thì sao, lúc đó nó sẽ buồn đau mà chết mất, nó cầu mong cho mọi thứ diễn ra suôn sẻ và hài lòng.
Hồng mang hoa cắm vào lọ, nó lấy dao, nó gọt trái cây cho anh, còn bố mẹ nó ngồi đối diện với anh, trong khi anh vẫn ngồi ở trên giường, vết thương của anh vẫn còn đau nên anh không thể di chuyển nhiều.
Bà Hoa hỏi:
- Vết thương của cậu đỡ nhiều rồi chứ…?
Trường lễ phép trả lời:
- Vâng, vết thương của cháu đã đỡ hơn nhiều rồi, cháu sẽ được xuất viện nay mai thôi…!
Cả bốn người quan sát Trường, anh có lẽ vì vết thương kia mà