Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
XtGem Forum catalog
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3547

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full



Đoài khóc, nó vỗ về Hồng.

- Em phải có lòng kiên nhẫn chứ, rồi anh ấy cũng sẽ tỉnh lại thôi, em không nên lo lắng quá, em cũng nên giữ gìn sức khỏe để mà chăm sóc cho anh ấy nữa chứ, không lẽ em định gục trước khi anh ấy tỉnh lại à…?

Hồng buồn rầu bảo.

- Em cũng biết là thế, nhưng lòng của em không yên được, ngay cả ngủ em cũng không dám, em chỉ sợ anh ấy sẽ bỏ em mà đi thôi…!
Trường mở mắt mình ra anh tưởng là anh đang ở trên thiên đường, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thấy có hoa của ai đó đã cắm vào lọ, những đóa hoa rung rinh theo gió và hương hoa hồng lan tỏa khắp căn phòng.

Anh sờ xung quanh mình, anh thấy mình vẫn còn nguyên vẹn và anh thấy mình đang mặc bộ quần áo của bệnh nhân.

Anh phải khó khăn lắm mới ngồi dậy được, vì anh đã ngủ hơn ba tháng rồi còn gì, cơ thể lâu ngày không hoạt động làm cho anh đau nhức và mỏi rã ra như không còn sức sống, anh run run đặt bàn chân của mình xuống đất, anh đã tỉnh lại, sao anh không chết, trong cơn mơ triền miên của anh lúc nào cũng có Hồng ở bên, anh nghe được tiếng nói, tiếng hát của cô ấy hàng ngày, đó là mơ hay là thực, anh cũng không biết nữa, chỉ là anh không thể nào quên được Hồng và nỗi đau cô ấy là em họ của anh.

Anh biết là khi mọi người thấy anh tỉnh lại như thế này họ sẽ vui sướng lắm, nhưng anh không muốn về nhà, anh cần phải đi đâu đó thật xa, có thể anh sẽ không bao giờ về nữa.

Tại sao anh không thể nào chết đi, anh bị đâm, rồi tai nạn xe, tại sao anh lại không chết, tại sao người không cần sống như anh lại cứ sống hoài là thế nào, anh chán đời lắm rồi, tỉnh lại không hề làm cho anh vui, nhưng anh phải tỉnh lại vì trong cơn mê của anh, anh thấy mẹ của anh rồi Hồng khóc lóc, họ van nài anh thảm thiết quá, anh vì không muốn họ buồn đau nên mới mở mắt ra, anh quay lại không bước đi tiếp nữa khi có một người dắt anh đi, anh nghĩ lúc đó thần chết đang gọi anh.

Anh quay lại để làm gì để đối diện với sự thật phũ phàng này hay sao, thôi anh nên đi đi là hơn, tạm biệt mọi người, mình cần phải đi và nên đi ngay bây giờ, nếu không có ai vào thì mình biết ăn nói làm sao và mình cũng không đành lòng mà đi được, Hồng cũng bỏ anh mà đi rồi, có lẽ cô ấy đang sống vui vẻ hay buồn đau ở một phương trời xa nào đó, tình yêu của anh đành tan vỡ, anh xin lỗi nhưng anh không thể nào coi em là em gái của anh được, dù em có là em họ của anh thì anh vẫn yêu em, anh thấy mình tội lỗi quá, tạm biệt em, tạm biệt mọi người.

Anh run run và vịn cái cửa, anh bước ra ngoài, cuộc đời của anh từ nay là hết, anh sẽ chọn cho mình một nơi nào đó để chôn chặt mối tình đau khổ và tội lỗi này, anh cố bước đi mặc dù mấy lần suýt ngã, anh cần ra đi, nước mắt anh lăn dài trên mi, nhưng trái tim của anh đã chết nên anh không còn có cảm giác gì nữa.

Hồng vì bận mua mấy cuốn sách nên nó bỏ đi một lúc là quay lại, nó mở cửa phòng, nó muốn đọc cho Trường nghe mấy cuốn sách mới xuất bản này vì đây là mấy cuốn sách mà nó thích.

Nó đánh rơi cuốn sách vì trên giường trống không, Trường đâu, anh ấy đâu, không lẽ anh ấy đã chết rồi, nó ngồi thụp xuống, nước mắt của nó chảy ra.

Nó đau khổ quá, vậy là anh ấy đã mất lúc nó bỏ đi, tại sao lần nào nó cũng vô duyên thế, nó ôm đầu, nó gào lên.

- Anh Trường ơi, anh đâu rồi…?

Nó cố lê thân mình ra cửa, nó hỏi mọi người xung quanh.

- Bác ơi, bác có thấy ai đi ra khỏi đây không…?

Bác kia lắc đầu bảo.

- Không bác không thấy, bác chỉ thấy có một anh chàng mặc đồ bệnh nhân đi lảo đảo ra khỏi bệnh viện thôi…!

Hồng kinh ngạc, nó mừng quá, vậy là anh ấy đã tỉnh lại, mà anh ấy đi đâu, nó liền phóng chạy đi, nó cần tìm Trường và cần gặp anh ấy.
Hồng chạy thật nhanh, trong lòng của nó vừa hồi hộp vừa lo lắng, nó muốn nói chuyện với anh lắm nhưng khi gặp mặt anh rồi, nó sẽ nói gì với anh đây, nó sợ cả hai sẽ đau khổ thêm, nó có nên để cho anh đi luôn không, vì nó chỉ cần biết là anh tỉnh lại là được rồi, gặp mặt nhau làm gì vì càng đau đớn hơn mà thôi.

Nhưng nó không thể nào yên tâm được, nếu nó vẫn còn chưa thấy được mặt của anh Trường.

Nó chạy xung quanh tìm kiếm anh như một con điên nhưng nó không thấy bóng dáng của anh đây cả, bây giờ mọi hy vọng về sự sống của anh tan biến trong lòng nó, nó sợ là anh ấy đã chết thật rồi, còn bà lão kia chỉ nhìn nhầm mà thôi.

Nó đau khổ quá, nó liền chạy ngay vào bệnh viện, nó tìm vị bác sĩ chăm sóc cho anh Trường, nó run run hỏi.

- Bác làm ơn cho cháu biết, anh Trường anh ấy đã…?

Nó khóc nấc lên và không nói được câu nào nữa cả.

Ông bác sĩ nhìn nó khó hiểu ông bảo.

- Cháu bị làm sao thế, không lẽ Trường lại chuyển biến xấu à…?

Hồng kinh ngạc, nó vội nắm lấy tay của bác sĩ, nó hỏi.

- Không phải là bác sĩ chuyển anh ấy đi rồi sao…?

Ông bác sĩ cũng kinh ngạc không kém gì Hồng, ông hối thúc Hồng.

- Cháu nói sao, làm sao mà Trường biến mất được, ta đi nào, bác cũng muốn kiểm tra xem Trường đi đâu, vì bác vừa khám cho nó xong, bác có thấy cái gì đâu…?

Hồng sợ hãi quá, hay là ai đã làm gì anh ấy rồi, nó suýt ngất đi, nó chỉ sợ anh ấy mà bị làm sao, thì cả đời này của nó sẽ ăn năn cho tội lỗi vì bỏ đi của nó mất.

Mọi người tìm khắp bệnh viện mà không thấy Trường đâu cả, ông Sơn lại ngất đi, ông không còn chịu đựng được hơn nữa.

Hồng ngồi một chỗ, nó nghĩ anh ấy có lẽ bỏ đi xa rồi, anh ấy cũng giống như nó vì không muốn đối diện với cuộc đời này và với mối tình oan trái này nên anh ấy mới ra đi.

Nó không hề trách anh, nó chỉ lo anh là anh ấy đang đau ốm thế này ai sẽ chăm sóc cho anh.

Nó lau dòng lệ đang chảy trên má mình, nó bảo mọi người.

- Hãy để cho anh ấy đi đi, anh ấy cần có thời gian, rồi anh ấy cũng sẽ về thôi…!

Nó nhắm mắt lại, mắt của nó nhìn ra ngoài cửa sổ, có con én nào đang bay về phương trời xa, cuộc đời của nó rồi sẽ về đâu và cả anh ấy nữa, hai con tim chung một nhịp đập, nó thì thầm, nó như muốn gió nhắn gửi cho Trường.

- Hãy sống tốt nhé anh và hãy quên em đi, vì có lẽ suốt cuộc đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa đâu…!
Hồng thu xếp hành lý, nó cần phải bay sang bên kia để tiếp tục việc học, nó không còn đau buồn cho Trường hay cho nó nữa vì trái tim của nó đã chai lại rồi.

Trường đã bỏ đi được gần một tuần, anh ấy cũng không hề báo hay gọi điện về nhà, ngày nào Hồng cũng gọi điện đến nhà của Trường để hỏi thăm, nhưng họ đều lắc đầu bảo là không.

Nó chỉ còn biết cầu chúc cho anh, nó cần phải ra đi vì nó không thể nào ở đây mãi.

Nó dạo bước quanh bờ hồ, nó muốn nhìn lại lần cuối nơi này vì mai là nó phải tạm biệt nơi đây, tạm biệt những kỷ niệm êm đềm của nó và anh, nước mắt của nó chảy ra, tất cả những thứ tốt đẹp đang được hồi tưởng lại ở trong đầu của nó.

Có một bà bước đến gần nó, bà ta run run hỏi nó.

- Cháu có phải là Hồng không…?

Hồng kinh ngạc vì nó không hiểu gì cả, nó và bà này không hề quen biết nhau, sao bà ta lại biết tên của nó, nó lễ phép trả lời.

- Vâng, mà sao bác biết tên của cháu…?

Bà ta lại run run hỏi tiếp.

- Cháu có biết Trường bây giờ ở đâu không…?

Hồng nghe nhắc đến Trường, nó rơi lệ, nó bảo.

- Cháu xin lỗi, nhưng bác là ai và bác hỏi anh ấy làm gì…?

Bà kia cũng khóc, bà bảo.

- Tôi là mẹ của Trường

1 .. 124 125 126 [127] 128 129 130 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)