- Nếu anh có chuyện gì cần nói với tôi thì ta ra kia đi, tôi không muốn bị người ta nhòm ngó, mà lỡ bị người yêu của anh bắt gặp thì tôi chỉ có nước chết, tôi sợ bị đánh ghen lắm…! Giọng nó có vẻ là mai mỉa hơn là sợ.
Hồng vừa dứt lời thì Quân bảo:
- Hay là em có tình ý với anh, em sợ anh biết nên chốn tránh chứ gì…? Anh khiêu khích.
Nó tức mình nên hét lên:
- Anh…!
Nó biết là nó đang bị anh ta nói khích nhưng mà nếu nó đi thì hóa ra nó nhận là mình thích anh ta, mà nếu nó ở lại thì bị mọi người xung quanh hiểu lầm, đến là khổ nó nghĩ, thôi mặc kệ vậy thà bị người ta hiểu lầm còn hơn, vì mình chỉ gặp người ta hôm nay thôi, mai thì ai biết đấy vào đâu, còn anh ta thì lại khác, anh ta mà bám theo mình nữa thì mình sẽ phát điên lên mất, thế là nó ngồi luôn xuống.
Quân thấy con nhỏ đã chịu ngồi yên, anh mỉm cười hỏi nó:
- Em thích uống gì để anh gọi…?
- Tôi uống nước cam…!
Quân quay sang gọi chị phục vụ:
- Chị ơi, cho em một ly nước cam và một ly cà phê sữa nhé…! Quân gọi.
- Chờ tôi một chút…! Chị phục đáp.
- Anh gọi tôi ra đây là có chuyện gì…? Hồng chán nản hỏi.
- Mình uống nước rồi từ từ nói, em không thấy là mình hơi nóng à…? Quân cười nói.
Chị phục vụ bưng nước uống đến.
- Nước cam và cà phê sữa của hai người đây…!
- Cám ơn chị nhiều…!
Quân nở một nụ cười thật đẹp với chị, làm cho chị phục vụ đỏ mặt và bối rối, chị nghĩ anh ta đẹp trai quá, chị ghen tị với con nhỏ đi cùng với anh ta, chị lẩm bẩm “con nhỏ này thật may mắn khi có một người yêu như vậy”.
Nếu Hồng mà biết thì nó lại chỉ thêm rầu mà thôi, nó chán bị hiểu lầm lắm rồi, nhưng mà thôi chuyện của thiên hạ thì mặc họ, nó còn phải giải quyết xong chuyện của nó đã.
Hồng ngồi nhìn Quân nhấp từng ngụm cà phê nhỏ, nó cảm thấy hình như anh ta không vội thì phải, anh ta bắt nó chờ đến bao giờ, tức quá nó lấy ly nước cam của mình, nó uống ực một cái hết nửa cốc, nó nhăn mặt lại vì chua, còn Quân thì lại được một trận cười thích thú.
- Ha ha ha…!
Quân cười to quá đến nỗi những đôi xung quanh dù họ đang nói chuyện tình tứ với nhau, họ cũng phải dừng chuyện lại để quay sang nhìn Quân một cái, họ không hiểu là có chuyện gì xảy ra, mà anh ta lại vui như vậy.
Hồng tự nhiên thấy mình làm trò hề cho anh ta, cô bực mình gắt lên:
- Anh đã cười đã chưa, anh lôi tôi ra đây là để làm trò vui cho anh đấy hả, sáng sớm anh có rảnh thì tìm người khác mà đùa tôi không có hứng thú để chơi với anh, tôi về…!
Nói xong, nó bỏ đi một mạch, nhưng Quân chạy theo lôi nó lại, giằng co mãi nó cũng không thoát được, nó nghĩ mình phải đá cho anh ta một phát thì may ra anh ta mới chịu buông tha cho nó, nó còn chưa kịp thực hiện ý đồ đen tối của mình thì…
- Em yêu à, đừng giận anh mà, có gì thì vợ chồng mình từ từ rồi tính…! Quân dài giọng.
- Anh nói sao…? Hồng sửng sốt hét lên.
Nghe Hồng hét lên, Quân càng trêu cô hơn.
- Vợ à, tha lỗi cho anh đi mà…!
- Ai là vợ của anh hả…? Hồng uất quá hét lên.
Tên Quân này nói cái quái gì nhỉ, lúc trước bị hiểu lầm là người yêu của anh ta, nó đã mệt mỏi lắm rồi nay anh ta lại gọi nó là vợ có chết nó không chứ, nó còn chưa kịp giải thích thì…
- Thôi mà em, chồng em đã nói thế rồi thì em nên tha cho anh ấy đi…! Một anh bên cạnh nói.
- Anh ấy nói đúng đấy, có gì thì em nên bỏ qua cho ấy đi…! Một chị nói.
- Chấp nhận lời xin lỗi của anh ấy đi, anh ấy cũng đâu có muốn, vợ chồng thì có lúc này lúc khác, cháu đừng cố chấp quá…! Một bác khuyên.
Mỗi người một câu, ai cũng bênh tên Quân này cả, Quân nhìn nó như bảo “Em định làm gì bây giờ, anh có cả một đống đồng minh đấy nhé”.
Hồng muốn hét to lên để giải thích, nhưng mà nó nghĩ nó càng làm thế thì người ta lại càng hiểu lầm nó và bênh tên kia hơn thôi, nó cảm thấy bây giờ nó đang bị xử án tại tòa, nó là bị cáo và đang nghe người ta phán tội. Nó đành để cho Quân cầm tay lôi đến chỗ cũ, nó ngồi xuống mà cái mặt thì như sắp xửa chuẩn bị đánh nhau với ai vậy.
Quân nghĩ cái mặt phụng phịu của Hồng thật đáng yêu, cô ấy trẻ con quá nhưng mà dễ thương.
Còn những người xung quanh sau khi xem kịch xong, họ cũng quay về với câu chuyện của họ, nhưng vẫn có những tiếng xầm xì nổi lên.
Cặp đôi bên cạnh thì thầm:
- Nhìn hai đứa chúng nó cũng đẹp đôi đấy chứ…! Anh chàng người yêu nói.
- Nhưng mà con nhỏ kia vẫn còn trẻ con quá…!. Cô nàng đáp lại.
- Ừ, nhưng mà tình yêu thì càng trẻ con càng thích…!.Anh chàng phản bác.
- Thế em không phải là trẻ con à…? Cô nàng ghen tị hỏi.
- Tất nhiên là em còn hơn cả trẻ con ấy chứ…! Anh chàng nịnh.
Cô nàng làm nũng, lấy tay đấm nhẹ vào người yêu của mình.
- Cái anh này…!
Nghe họ thì thầm về mình, mà Hồng thêm bực, thế là đi toi buổi sáng đẹp trời, nó định dắt chó đi dạo công viên, nó nghĩ kiểu này tí nữa về thì nó chỉ còn nước đi ngủ.
- Em uống nước cho hạ hỏa đi, nhìn em anh tưởng em đang chuẩn bị đánh anh…! Quân cười bảo nó.
- Anh khỏi phải nhắc…! Hồng bực mình đáp.
Nó lấy ly nước uống thật, lần này thì nó uống hết luôn, anh nhìn nó lắc đầu mỉm cười, anh gọi cho nó một ly nước khác.
- Chị ơi cho em thêm một ly nữa…!
- Chị đến ngay…!
Cõ lẽ chị cũng vừa xem xong màn trình diễn của chúng nó, chị thấy quá ấn tượng nên chị đã chuẩn bị sẵn cho con nhỏ này một ly nước rồi, không ngờ mình thông minh thật, mỉm cười tự hào về mình, chị không quên liếc Quân một cái.
- Cảm ơn chị…! Quân nhẹ nhàng nói.
- Không có chi…! Chị bẽn lẽn trả lời.
Chị vừa quay đi thì Quân bảo:
- Em uống thêm nữa đi…!
- Cám ơn tôi no rồi…!. Hồng nói lẫy.
Quân cười và đưa chìa khóa xe cho nó, Hồng còn chưa kịp cầm lấy, thì anh đã giật ngay tay lại, làm Hồng chụp tay vào không khí, nó tức mình hỏi:
- Anh muốn gì…?
Anh nhìn nó gian gian nói:
- Anh chỉ muốn em làm cho anh một việc…?
- Việc gì…? Nó bực mình hỏi.
- Mỗi ngày cho anh gặp em một chút…!
- Tôi không có thời gian…! Nó nói nước đôi.
- Nếu thế thì em không lấy được xe đâu…! Anh đe dọa.
Hôm trước Hồng đã phải nói dối bố mẹ mình, là nó gởi xe ở nhà cái Loan, có lẽ do đang vui chuyện Quân tới nhà nên hai ông bà cũng không để ý đến chuyện này, mà ngược lại hai ông bà còn mừng, vì chúng nó tình tứ quá, con Hồng đi xe mà lại phải gửi để cho thằng Quân đưa về, nếu mà ông bà biết được sự thật thì…
Lần này mà Hồng lại đánh mất xe nữa, thì bố mẹ nó sẽ giết nó mất, mặc dù đối với nhà nó mua hàng chục chiếc xe như thế này không phải là chuyện khó, nhưng cái cơ bản nhất là lòng tin, bố mẹ nó lại tưởng do cái tính đểnh đoảng của nó mà bị lấy mất xe thì nó tiêu đời, nghĩ đến ngày nào nó cũng bị bố mẹ nó ca, là nó không chịu nổi nữa rồi, nó biết phải làm sao bây giờ…?
Hồng phải đứng trước hai sự lựa chọn, con đường nào cũng vào ngõ tối cả, chọn cho mình con đường nào đây, a ha có cách rồi…
Hồng sụt sịt khóc, nhìn Quân, nó bảo:
- Được, anh muốn tôi chết thì anh cứ làm như vậy đi, thế mà có lúc tôi lại coi anh là người bạn tốt, anh…anh…! Nó nấc lên.
Quân thấy Hồng khóc thì cuống cả lên, anh không ngờ hành động của mình lại làm cho con nhỏ khổ thế, anh chìa chiếc chìa khóa xe máy ra bảo:
- Đây, em cầm lấy nó đi…!
Nghe Quân nói, Hồng mừng lắm vì kế hoạch của nó đã thành công, nhưng