Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
Old school Easter eggs.
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3657

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

óp nát cái cốc nên tay anh mới bị thương như thế này.

Xong xuôi mọi việc, Hồng ngẩng lên thấy mắt của Trường đỏ hoe, Hồng hỏi:

- Sao anh lại khóc…?

Hồng le lưỡi trêu Trường, cô nghĩ chắc là anh ta lại gặp chuyện gì đó rồi nên anh ta mới hành hạ bản thân như thế này.

- Con trai gì mà nhát, mới có bôi thuốc sát trùng thôi, mà đã rơi lệ rồi à…!

Hồng lại giả vớ thở dài, Hồng bảo:

- Anh còn không bằng một đứa bé, nó dũng cảm hơn anh nhiều…!

Trường tâm trạng đang buồn, nhưng nhìn vẻ mặt nhăn lại như khỉ của cô khi trêu anh làm cho anh bật cười.
Hồng thấy anh ta cười thì vui lắm, nó cất tất cả những thứ kia vào một cái hộp, nó bảo:

- Anh nên cười nhiều hơn, vì buồn có giải quyết được gì đâu, và còn đây là thuốc, anh nhớ bôi và thay băng nhé…!

Nó xong nó mới xực nhớ là nhà tên này có hẳn một vị bác sĩ riêng mà.

- Tôi quên là anh đã có cả một bác sĩ bên mình, xem ra tôi đã lo hão rồi…!

Trường cảm thấy ấm lòng khi ở bên nó, anh cười.

- Nhưng mà cô sẽ phải thay cho tôi thường xuyên đấy, vì bắt đầu từ mai cô sẽ tới nhà tôi sống rồi…!

Hồng không hề ngạc nhiên, nó bình thản hỏi:

- Bố mẹ của anh sang rồi à…?

Trường kinh ngạc nhìn nó, anh thắc mắc:

- Làm sao mà cô biết…?

Nó cười bảo:

- Nếu không, anh bắt tôi lại nhà anh làm gì, chắc là anh cần mua cho tôi cái gì đó để mặc vào ngày mai, và anh cũng cần tôi thảo luận lại hợp đồng lần cuối đúng không…?

Trường khâm phục nó anh nói:

- Tôi đã để lộ hết bản thân mình cho cô rồi hay sao, mà cái gì cô cũng biết…?

Hồng khiêm tốn nói:

- Thật ra tôi chỉ nói những gì mà tôi nghĩ thế thôi, tôi chẳng cố để hiểu anh, và anh cũng đừng nghĩ mình như thế…!

Chiếc xe dừng lại ở một shop thời trang, Hồng ghét nhất là váy áo, nó nhìn Trường bảo:

- Tôi không biết bố mẹ anh là như thế nào, nhưng mà có cần quá cầu ký như thế không…?

Trường bước xuống xe, anh mở cửa cho nó, anh bảo:

- Tôi biết như thế này là làm khó cho cô, nhưng mà đây là hoàn cảnh bắt buộc, mai nhà tôi cũng tổ chức tiệc nữa, mong cô hiểu cho…!

Hồng không nói gì nữa, nó thở dài, nó đi vào trong.

Trường cứ nghĩ hôn nhân sẽ làm cho anh phát mệt lên, anh ghét tờ di chúc đó, anh không theo nó cũng được nhưng anh không muốn bao nhiêu tâm huyết của mẹ anh nay lại lọt vào tay của hai mẹ con người đàn bà kia, tại sao bố anh lại làm vậy, ông ta muốn mối thù của anh và bà ta càng lớn hơn hay sao, tại sao ông ta không trao hết cho bà ta và thằng con của bà ta cho rồi, mà làm phiền đến anh làm gì, anh nghĩ mình có sai lầm không nhỉ khi đồng ý tham gia vào cuộc chơi này, còn một điều anh dấu Hồng là cái lệnh không được ly hôn sau 5 năm, nếu cô ấy mà biết thì phải làm sao, mình có nên nói cho cô ấy biết không, anh nghĩ mình đã nghĩ đến Hồng nhiều hơn, nhưng liệu cô ấy có phải là một nửa của anh không, thì anh phải tìm hiểu, đây không phải là một cơ hội tốt hay sao…?
Bố mẹ Hồng thắc mắc với nhau là bao lâu như vậy rồi mà không thấy Quân đến chơi, hai người cũng không biết là có chuyện gì xảy ra với tình cảm của chúng nó hay không…?

Ông Hùng nhìn bà Hoa hỏi:

- Lạ thế bà nhỉ, sao tôi không hề thấy quân tới nhà mình chơi…?

Bà Hoa đang uống trà, bà nhấp một ngụm và bảo:

- Tôi cũng thắc mắc giống như ông vậy, con Hồng nó cứ dửng dưng, nó không hề buồn khi thằng kia không tới…?

Ông Hùng cũng có ý kiến như bà Hoa ông bảo:

- Bà nói phải, hay là tôi với bà nhầm lẫn hết cả rồi…!

Bà Hoa ngước mắt lên nhìn ông Hùng hỏi:

- Tôi nhầm lẫn ở chỗ nào, ông cũng gặp thằng đó rồi còn gì, chả phải ông cũng đã nói chuyện rất tâm đầu ý hợp là gì…?

Ông Hùng bí thế nhưng cũng cố nói:

- Thì cũng biết thế, nhưng mà bà không để ý đến thái độ của con Hồng hả, hình như là nó không thích anh chàng Quân kia thật và chúng nó chỉ là bạn bè bình thường thôi…!

Bà Hoa vênh lên cãi:

- Ông thì biết cái gì, thế tại sao thằng Quân nó lại không cố giải thích với mình như con Hồng…?

Ông chả lời bà ngay:

- Thì thằng Quân nó thích con Hồng nhà mình, còn con Hồng nó không thích, có thế thôi mà bà cũng cãi…!

Bà Hoa chưa vội chả lời ông Hùng ngay, bà cần phải xem xét lại lời ông nói, bà nhận thấy thái độ và cách đối xử của con Hồng với thằng Quân đúng là không hề giống như hai người đang yêu nhau mà giống như ông Hùng nói, chúng nó coi nhau như bạn bè hơn, vậy là bà nhầm to rồi, rõ là khổ, cứ hy vọng mãi vào cuộc tình này, nhưng mà không sao còn thằng Khoa nữa, không phải là anh chàng đang chết mê cô nàng Đoài à, ha ha ha, bà cười thầm, vậy thì lo cho thằng anh trước còn con Hồng nó mới có 17 tuổi, còn quá trẻ, hai nữa nó còn đang đi học thì thiếu gì cơ hội khác chứ.

Bà Hoa chuyển tông, bà hỏi:

- Ông nghĩ sao về chuyện của thằng Khoa…?

Ông Hùng nghĩ thầm “cái bà này bí rồi chứ gì, nhưng mà thôi chấp bà ấy làm gì, nếu không bà ấy lại nước mắt ngắn, nước mắt dài thì khổ”, nghĩ vậy nên ông cũng mỉm cười chả lời bà:

- Tôi nghĩ là chúng nó yêu nhau đúng như mong ước của bà rồi còn gì…!

Bà Hoa sung sướng, bà nói:

- Vậy là cái ướcmong có cháu của tôi sắp thành hiện thực rồi, ôi hạnh phúc quá…!

Ông Hùng nhìn bà vợ của mình, cười toe toét như nhận được quà và ánh mắt long lanh lên, ông cũng phải phì cười.

Hai người còn như thế mãi nếu như không có tiếng của Đoài.

- Anh đi mà đi, tại sao tôi phải đi với anh chứ…!

Tiếng của Khoa:

- Anh năn nỉ em mà, em làm ơn giúp anh…!

Đoài vùng vằng đi trước, còn Khoa vừa đi vừa cố kéo Đoài lại, hai anh chị mải chuyện của mình quá, mà không hề để ý thấy có ông Hùng và bà Hoa ngồi đây, hai ông bà nhìn nhau mỉm cười.

- Anh xin em đấy, làm ơn đi…!

Đoài bực mình bảo:

- Anh kia, tôi nói cho anh biết nhé, vì anh mà bây giờ tôi mới về, anh đi mà vui vẻ với bạn bè của anh, còn tôi đâu phải là bạn của họ, mà tôi có hẹn với anh Tú rồi, chào anh…!

Đoài đang định bỏ lên phòng, thì giật mình vì nhìn thấy hai bác của mình đang nhìn hai đứa cười.

Đoài thẹn đỏ mặt, con Khoa thì cũng không kém, Đoài quay lại nguýt cho Khoa một cài rồi mới chào bà Hoa và ông Hùng.

- Dạ, con mới về…!

Bà Hoa nén cười, bà bảo:

- Hai đứa đi chơi vui chứ…?

Đoài chả lời bà mà như là mai mỉa Khoa:

- Dạ vui lắm ạ, anh Khoa cho cháu hít bụi và khói xăng xe ở ngoài trời, nên cháu mới được rảnh mà ngắm thiên hạ họ cười…!

Ông Hùng đang uống cà phê, nghe con Đoài nó chả lời, làm cho ông suýt chút nữa là sặc, ông vội lấy cái khăn tay lau miệng mình.

Còn Khoa thì gãi đầu khổ sở, bà Hoa trừng mắt lên nhìn Khoa bà hỏi:

- Thằng kia, mày làm gì thế hả, tại sao đưa Đoài đi chơi, mà bỏ nó phải lang thang ngoài đường hả…?

Khoa lúng túng còn chưa biết chả lời như thế nào thì con Đoài nó lên tiếng:

- Dạ, anh ấy có việc đột xuất, việc quan trọng đến nỗi anh ấy quên mất là có một người còn đang đợi anh ấy…!

Đoài quay lại nhìn Khoa một cái như muốn cho anh một trận, anh ta dám bắt nó chờ gần cả ngày, không ăn uống, đói khát, hít gió, bụi, khói xe, và cái nắng như thiêu đốt, tên kia, mặc xác anh, tôi thật ngu mới đi yêu anh, hứ tôi sẽ xin mẹ về bên kia, bạn bè anh lúc nào cũng hơn tôi, trời ạ, thật không thể nào tin nổi, anh ta vui thú tới mức có thể quên mình được như thế hay sao, hay trong lòng anh ta mình chẳng là gì.

1 .. 65 66 67 [68] 69 70 71 .. 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)