- Cháu được ở đây rất vui, cháu cám ơn cả nhà đã quan tâm đến cháu, nhưng đã đến lúc cháu phải về bên kia rồi, ngày mai mẹ cháu sang, cháu nghĩ là mình cũng sẽ đi luôn…!
Bà Hoa và ông Hùng kinh ngạc hỏi:
- Sao tự nhiên cháu lại muốn về…?
Đoài sụt sịt bảo:
- Cháu còn phải học tiếp, dù sao thì cũng sắp kết thúc hè rồi…!
Khoa nghe Đoài sắp về bên kia anh tự nhiên run rẩy lòng anh cảm thấy trống vắng, anh cảm thấy như mình sắp mất đi một cái gì đấy, tim anh đập rất nhanh, anh không hiểu nổi mỉnh nữa, từ khi Đoài ở đây, anh luôn chọc ghẹo nó, anh nghĩ nó vẫn ác và nghịch ngợm như xưa nhưng anh nhầm, nó không những xinh đẹp, mà còn rất đáng yêu nữa chứ, nói chuyện với nó anh lúc nào cũng vui, anh không còn chán về nhà nữa, anh cũng chăm chỉ ăn cơm với gia đình hơn, và anh thích nhìn nó cười, nhưng anh có quá vô tình không, mấy tuần nó ở đây, anh đã quen có nó và như vô tình anh không để ý đến cảm nhận của nó thì phải.
Đoài quay lại xem Khoa có phản ứng gì không nhưng nó thấy anh chỉ ngây người ra mà không nói gì cả, nó buồn bã, đúng là công cốc nó đã cất công về tận đây, nó phải năn nỉ mẹ nó mãi mới được, nó hy vọng là chỉ có mấy tuần này thôi, nó muốn kiểm chứng lại tình cảm của mình, nó gặp anh là tim nó lại rung lên, nó biết nó không nhầm nó yêu anh và thích anh từ bé, nhưng anh ấy hình như không yêu nó thì phải, thôi thì kết thúc ở đây vậy, không làm được người yêu thì làm em gái, mẹ cũng chỉ cho mình thời gian có thế, mình phải quay về học tiếp và đồng ý cuộc hôn nhân kia thôi.
Nó lau nước mắt và bảo:
- Cháu xin phép lên phòng…!
Bà Hoa thất vọng nói:
- Ừ, cháu đi đi…!
Đoài vừa mới đi khỏi, bà nhìn Khoa đầy trách móc bà quát:
- Thằng kia, mày làm gì con Đoài hả, mà nó khóc lên như thế, chưa hết sao tự nhiên nó lại đòi về…!
Khoa buồn rầu bảo:
- Làm sao mà con biết, con chỉ lỡ hẹn với cô ấy sáng nay thôi, không ngờ cô ấy giận dai quá…!
Bà Hoa nghe thằng con trai của mình chả lời mà không chịu nhận lỗi gì cả, bà tức mình bà bảo:
- Mày ngu vừa thôi con, người ta là con gái, thì mày năn nỉ và xin lỗi người ta vài câu là xong à, ít ra cũng phải làm cái gì đó thành ý chứ…?
Khoa gãi đầu hỏi mẹ mình:
- Vậy con phải làm gì hả mẹ…?
Bà Hoa muốn té ngửa ra, bà không ngờ là con trai mình đã gần 30 tuổi đầu rồi mà vẫn không biết một cái gì cả, bà thương hại bà bảo:
- Làm theo trái tim của con ý, nó nói gì thì cứ thế mà làm…!
Khoa ngơ ngác nhìn bà Hoa không hiểu.
- Mẹ nói cái gì mà trái tim, nó có biết nói gì đâu, mẹ đúng là đánh đố con…!
Bà Hoa thở dài, bà bảo ông Hùng:
- Kiểu này tôi và ông chỉ có nước chết già mà cũng không có cháu…!
Ông Hùng giải thích cho Khoa hiểu:
- Ý mẹ con là chuyện tình cảm của con với Đoài đấy, con coi nó là gì, em gái hay người yêu, con nên rõ ràng ngay đi vì bố nghe nói, mẹ nó chỉ cho phép nó ở đây mấy tuần này thôi, nếu nó và con không thành thì…
Ông Hùng bỏ dở câu nói, Khoa sợ hãi quá nên hỏi dồn:
- Thì sao hả bố…?
Ông Hùng nói tiếp:
- Nó sẽ là vợ của người ta…!
Ông Hùng vừa dứt, Khoa buông rơi cả cái cặp, mắt anh mở to, môi anh mấp máy, con mắt của anh như có ngòi nổ, anh bỏ chạy lên lầu, anh cần gặp con Đoài ngay.
Bà Hoa quay sang trách ông Hùng:
- Sao chuyện quan trọng thế mà bây giờ ông mới nói…?
Ông Hùng phân giải:
- Thì tôi cũng vừa mới biết thôi, chứ có hơn gì bà đâu, nhưng mà bà yên tâm, vì con Đoài nó yêu thằng Khoa, chỉ có thằng ngốc là chưa nhận ra thôi…!
Ông mỉm cười nói tiếp:
- Nhưng mà anh chàng này đã yêu rồi thì phải, bà không thấy khi vừa nghe tôi nói là con Đoài nó phải lấy người khác là nó đã cuồng cả lên rồi đấy à…?
Bà Hoa mỉm cười, bà bảo:
- Ông nói phải.
Đoài nằm trong phòng mà khóc nấc lên, thế là hết, từ nay nó sẽ không còn được ở bên anh Khoa nữa, nó yêu gia đình này, ai cũng tốt bụng và quí nó.
Nó thở dài, đành vậy, tất cả chỉ là do duyên số thôi, nó biết làm sao bây giờ, vì người ta có lý gì đến nó đâu, lúc nào anh ấy cũng chỉ trêu đùa nó mà thôi, anh ta chưa bao giờ nghiêm túc với nó cả.
Đoài mỉm cười chua chát, nó cảm tưởng là trong lòng của anh Khoa, chỉ coi nó như con Hồng thôi, nó ngẫm nghĩ lại, nó thấy không sai, vì anh ấy chưa bao giờ có cử chỉ gì đặc biệt hay cho nó thấy anh ấy yêu nó cả, anh ấy chỉ quan tâm tới nó như em gái, thậm chí là cầm tay anh ấy nó cũng chưa.
Nó vừa cười, nó vừa khóc, phải vì bây giờ tim nó đang đau, nó sẽ thành vợ của người ta, nó ghét anh ta, nhưng nó không thể trách mẹ nó được vì mẹ nó đã cho nó cơ hội rồi, hay là mình nói cho anh Khoa biết, anh ấy sẽ giúp mình.
Nước mắt con Đoài lại rơi, nó nghĩ mình thà là em gái của anh, còn hơn là người vợ mà anh thương hại, sống với nhau như thế thì có hứng thú gì, có khi tình bạn và tình anh em cũng mất luôn, người ta nó hôn nhân là mồ chôn hạnh phúc mà.
Đoài ngồi dậy, nó mở chiếc hộp ra trong đó có một kỷ vậy là một cái còi nhỏ màu xanh, nó ngày nào cũng đem ra ngắm, đây là món quà mà anh Khoa đã tặng cho nó hồi nhỏ.
Nhìn nó, Đoài thầm thì bảo:
- Còi ơi, có lẽ mai tao sẽ phải bỏ mày lại ở đây, tao sẽ cố quên hết, tao không nên mang theo cái gì cả, tất cả của người ấy thì nên chả lại cho người ấy…!
Đoài đưa cái còi lên môi, Đoài hôn và nhìn nó lần cuối, Đoài nghĩ là mình nên viết cho anh ấy một lá thư, nó đang tự hỏi là nó nên cho anh ấy biết tình cảm của mình hay không…?
Nó viết thư mà nước mắt rơi lã chã, chỉ được hai chữ là nó không còn biết viết cái gì cả, mà giấy và mực cũng đã nhòe cả rồi, nó vò tờ giấy lại, nó ném tời giấy vào góc nhà, nó gục mặt xuống bàn, nó khóc nấc lên, nó nghĩ từ nay nó sẽ không còn là nó, nó sẽ là một vị tiểu thư con nhà giàu có, nó phải cố đóng hết vai trò của mình.
Cuối cùng thì nó cũng viết được đôi dòng cho anh :
- “Anh Khoa tạm biệt anh tình yêu đầu đời của em, anh đừng buồn nếu như anh biết được là em đã thích anh từ lâu rồi, từ hồi em còn bé cơ, nhưng mà em nhát nên không dám nói với anh, mỗi lần gần anh là tim em lại đập lên rộn ràng, em hồi hộp lắm, em đã cố làm mọi cách để cho anh để ý đến em, nhưng hình như anh càng ghét em hơn thì phải, em thích anh, nhưng em không biết cách bày tỏ tình cảm của mình thành ra anh lại càng muốn tránh xa em hơn, em đau khổ lắm, anh còn nhớ lần em đẩy anh xuống cái hố gai không là do em ghen đấy, em nhìn thấy anh hôn một con nhỏ, em đã khóc rất nhiều và em cũng biết được rằng mình không còn gần anh được nữa vì gia đình em phải chuyển đi, nên trong một lúc vô thức em đã gây nên tội, anh tránh mặt em, em cố tìm anh để tạm biệt nhưng anh không cho em có được một cơ hội để giải thích.
- Anh ơi…! Sao lúc nào em cũng vô duyên như thế nhỉ, hôm nay em muốn anh giành cả ngày để đi chơi với em, em muốn biết anh coi em là gì của anh, em sợ anh sẽ coi em như em gái, em cũng tự nhủ với lòng mình rằng dù em là gì của anh thì em cũng muốn được lưu lại chút gì đó kỷ niệm bên anh, sao anh lại quên đi tất cả, anh quên cuộc hẹn với em, em ngồi đợi anh mà suy nghĩ rất nhiều, em hiểu rồi, với anh em chả là gì cả, chỉ đơn giản là con bé mà anh ghét, anh không muốn gặp mặt em và sống cùng em, nhưng vì mẹ anh ép và