Cái anh lo bây giờ là tình cảm của Hồng dành cho anh, anh lo nếu Hồng chỉ coi anh là bạn thì sao, anh có chịu đựng được không khi Hồng từ chối anh, anh sờ lên tim mình, anh cảm thấy đau nhói, anh sợ mình lại đau thêm một lần nữa, vết thương lòng của anh đang liền da, anh không muốn nó bị rách ra, nhưng sự đời và tình đời thì ai học được chữ ngờ đâu.
Anh thở dài, anh bây giờ sợ hết mọi thứ, anh không thể nào sống vô cảm và lạnh lùng như trước được nữa, anh nhạy cảm với mọi việc, chỉ cần một thay đổi nhỏ thôi là anh cũng nhận ra, anh sợ luôn cả bản thân mình.
Anh nghĩ mình bị làm sao thế này, đây đâu phải là lần đầu tiên anh yêu, nhưng anh vẫn cảm thấy lo lắng và cảm thấy tim mình không được ổn, anh nghĩ mình yêu Hồng bằng tình yêu trải đời và bằng cả con tim đau này nữa, anh chỉ mong cô ấy đáp lại tình cảm của anh, hay cho anh được một ánh mắt yêu thương là được rồi.
Hồng nghe bác sĩ thông báo Trường cấn tiếp máu gấp vì anh thiếu máu nhiều quá, vết thương ở bụng của anh cần phải mổ lại, Hồng run run hỏi:
- Bác sĩ anh ấy nhóm máu gì…?
Bác sĩ mổ cho Trường bảo:
- Cậu ta nhóm máu O, nhưng bệnh viện lại gần hết nhóm máu này, bây giờ phải nhờ người cho thôi, nếu không e rằng…!
Hồng dơ tay mình ra và bảo trong nước mắt:
- Lấy của cháu đây này, cháu cùng nhóm máu của anh ấy…!
Bác sĩ nghe Hồng nói vậy thì mừng lắm, nhưng nhìn cô xanh xao thế kia, mà cho máu lại đâu có ít, nên ông lo lắng hỏi:
- Cháu yếu thế kia, liệu có chịu đựng nổi không…?
Hồng tự tin bảo:
- Cháu khỏe mà, bác sĩ làm ơn nhanh lên cho, vì anh ấy đang chờ…!
Bác sĩ bảo:
- Ừ, thôi thì ta đi vậy, may mà có cháu nếu không anh chàng kia e rằng sẽ nguy mất…!
Hồng đi theo cô y tá vào một căn phòng cách phòng mổ của Trường không xa, chỉ có anh thư ký và mấy anh vệ sĩ là ngồi chờ ở trước cửa phòng ấy.
Họ nhìn Hồng cảm kích, cô ấy lại cứu mạng cậu chủ của họ thêm một lần nữa, họ mong hai người này có thể nên đôi thật sự.
Cô y tá lấy cái túi chứa xi lanh, chị đâm kim và men tay của Hồng, Hồng khẽ nhăn mặt lại vì đau, nó cảm thấy hơi choáng váng vì máu đang chảy từng giọt xuống cái túi chứa máu ấy.
Cảm thấy đã đủ chị y tá rút kim ra khỏi tay của Hồng, bây giờ người nó đã lấm tấm mồ hôi, mặt nó đã xanh xao vì lo cho Trường nay càng xanh hơn, nó phải ngồi một lúc mới đứng dậy được, nó hối thúc chị y tá:
- Chị…chị làm ơn mau đi, anh ấy sẽ chết mất nếu không đủ máu…!
Chị trấn an nó:
- Em cứ nghỉ ngơi ở đây đi, chị sẽ mang sang ngay bây giờ…!
Nó nở một nụ cười gượng gạo:
- Vâng, cám ơn chị nhiều nhé…!
Chị cười và bảo nó:
- Em cũng đừng lo quá, chồng em sẽ không sao đâu…!
Nó nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy trên má nó, nó bảo:
- Em cũng mong vậy…!
Hồng mặc dù vẫn còn yếu và anh chàng thư ký kia bảo nó nghỉ ngơi và mua thức ăn cho nó, nhưng nó không nuốt nổi và cũng không yên tâm mà bỏ đi, nên nó cũng ngồi đợi như họ.
Trường đã được mổ xong, khi cánh cửa phòng mổ mở ra, Hồng đứng dậy thật nhanh, nó mệt mỏi và sợ hãi quá rồi nên suýt ngã may mà có anh chàng thư ký kia đỡ, anh ta hỏi nó:
- Cô chủ không sao chứ…?
Hồng cố gượng trả lời:
- Tôi không sao…!
Nó nhìn vị bác sĩ đã mổ cho Trường, nó sốt ruột hỏi vì nó lo lắng cho Trường bị làm sao:
- Anh ấy không sao phải không bác sĩ và ca mổ thành công chứ ạ…?
Bác sĩ tháo cái băng khẩu màu xanh ra khỏi miệng mình, và tút cái bao tay mổ ra, ông ta nhìn Hồng đang run rẩy đứng ở đấy, ông lau mồ hôi và bảo:
- Ca mổ thành công, chồng của cô đã được đưa tới phòng hồi sức rồi, cô yên tâm đi…!
Hồng nở một nụ cười hạnh phúc, đây là nụ cười đầu tiên của nó từ chiều tới giờ, nó nói trong cảm kích:
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm…!
Ông mỉm cười bảo nó:
- Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà…!
Ông vừa dứt lời thì con Hồng nó xỉu luôn, nó quá mệt mỏi vì lo cho Trường, mà từ sáng tới giờ nó chưa ăn gì cả, cộng thêm nó cho anh nhiều máu quá, nên cơ thể của nó không còn đủ sức mà chịu đựng được nữa rồi, người nó từ từ ngã xuống, anh chàng thư ký kia vội đỡ ngay lấy nó và gọi nó:
- Cô chủ, cô bị sao thế này…!
Ông bác sĩ nhìn thấy vậy, bảo anh ta:
- Còn không mau bế cô ấy vào phòng bệnh kia đi, chắc là cô ấy mất nhiều máu quá lại quá lo lắng nên bị như vậy thôi…!
Anh chàng thư ký vội bế ngay Hồng vào một căn phòng bệnh còn trống, ông bác sĩ tiêm cho Hồng một mũi thuốc bổ, và tiếp đạm cho nó.
Trong khi Hồng bị ngất ở bệnh viện, thì không khí ở nhà bà Hoa rất vui vẻ, họ mừng cho hạnh phúc của Khoa và Đoài, nhưng trừ Tuấn, Loan và Đăng.
Tuấn ngạc nhiên vì anh không thấy Hồng đâu cả, anh định lên tiếng hỏi, nhưng lại không dám, anh nghĩ con bé này hôm nay nhà nó có chuyện vui, mà lại tối như thế này, nó bỏ đi đâu được nhỉ.
Anh đã muốn gặp nó biết bao, sao lần nào anh cũng vô duyên như thế, cứ lần nào anh định tỏ tình thì y như rằng lại có chuyện, anh chán nản lắc đầu, anh không còn tâm trí mà dự tiệc nữa, anh muốn xin về sớm.
Sáng hôm sau Hồng giật mình tỉnh giấc, nó cảm thấy đầu mình đau như bị ai bổ ra, còn cơ thể thì mệt mỏi rã rời, tay của nó vẫn còn cắm mấy cái giây để tiếp nước vào cho cơ thể nó.
Hồng tự hỏi là mình đã ngất đi bao lâu rồi và…
Nó sợ quá, vội nhảy ngay xuống giường, nó cần phải xem Trường ra sao rồi, nó than trời, sao nó lại bị ngất như thế này chứ, liệu anh ấy có bị chết khi nó ngủ không nhỉ, nước mắt của nó tự nhiên chảy xuống má, tim nó tự nhiên nhói đau và cơ thể của nó run rẩy, nó sợ hãi quá.
Nó định bước ra cửa thì anh chàng thư ký bưng một bịch sữa, kẹo, bánh và trái cây vào. Anh ta nhìn thấy Hồng đang định đi đâu, trong khi vẫn còn yếu như thế kia, anh ta lo lắng hỏi:
- Cô chủ sao không nghỉ ngơi đi, mà còn định đi đâu nữa, cô cũng nên lo cho sức khỏe của mình chứ…?
Hồng nước mắt lăn dài trên mi khi nhìn thấy nét mặt buồn buồn của anh chàng Dũng thư ký này, nó mím chặt môi để cho khỏi nấc, nó hỏi:
- Anh Trường, anh ấy sao rồi…?
Anh ta trả lời nó với khuôn mặt đau khổ, anh ta bảo:
- Cậu chủ…cậu chủ…!
Anh ta thở dài, lắc đầu không nói tiếp nữa.
Hồng nghe anh ta nói mà như xét đánh ngang tai, nó xem qua cử chỉ và lời nói của Dũng, nó nghĩ có lẽ anh Trường chết thật rồi, nó òa khóc, nó hỏi:
- Anh ấy…anh ấy nằm ở phòng nào, tôi…tôi muốn gặp anh ấy…!
Dũng thấy Hồng lảo đảo muốn ngã, anh ta chạy ngay lại để đỡ Hồng, anh ta bảo:
- Cô chủ cứ nghỉ cho khỏe rồi gặp cũng được mà…!
Hồng túm lấy tay của anh ta vào bảo với giọng khẩn thiết:
- Anh làm ơn dìu tôi quá đó được không, dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng muốn gặp anh ấy…?
Dũng không muốn cho Hồng đi chút nào, anh bảo:
- Nhưng mà…!
Hồng lại nắm tay anh ta chặt hơn, nó vừa khóc, nó vừa van cầu Dũng:
- Anh làm ơn đi, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ tự mình bò sang đấy cũng được…!
Nói xong câu đó, Hồng buông tay của Dũng ra, nó run rẩy bước được haibước thì nó lại sắp ngã quỵ xuống.
Dũng thấy vậy, anh thở dài, anh đỡ lấy Hồng và bảo:
- Thôi được rồi, tôi sẽ đưa cô chủ đi, cô bướng quá, ít ra cũng phải lo cho mình chứ…!
Hồng không nói gì, nó dựa vào người anh mà đi, nó ôm lấy trái tim mình, chân tay của nó không còn sức sống nữa, nó nghĩ nếu Trường