Trường còn bận xem mấy cuốn tạp trí thời trang nên không để ý tới Hồng nhiều, từ lúc xuống xe tới giờ trong lòng anh đã thanh thản hơn nhiều, anh cảm thấy gánh nặng đè lên trong lòng anh đã vơi đi một nửa, tất cả cũng nhờ Hồng.
Anh nghĩ không biết là cô ấy có ý gì khi khóc lên như thế, cô ấy cảm nhận được nỗi đau của anh hay sao, nếu thế thì cô ấy là người đồng cảm với anh quá, cô ấy nói gì nhỉ, chỉ coi em như bạn, vậy là cô ấy chỉ ở bên anh như một người bạn thôi sao, không lẽ cô ấy có người yêu rồi.
Anh sờ tay vào cái điện thoại của Hồng ở trong túi áo, anh muốn biết cái tên Tuấn ấy là ai, tự nhiên sự tò mò của anh trỗi dậy, anh lấy nó ra, mở máy, anh xem hết các hình của Hồng – cô vợ hờ của anh.
Anh thấy mấy cái hình dễ thương của Hồng cùng Loan, xem ra hai con nhóc này thân nhau lắm đây, cũng phải cô ấy dám hy sinh vì bạn mà thay Loan làm vợ hờ cho anh là gì.
Trong mục danh bạ hiện lên số của Tuấn, anh run run đọc, anh cũng không biết nữa, chỉ là nỗi hờn ghen của anh nó bùng lên, anh liền mở nút xóa đi, nhưng anh không dám bấm, anh sợ mình mà làm như vậy thì khi trả điện thoại cho Hồng, cô ấy mà biết thì lại mắng anh, và nghi ngờ anh có tình cảm với nó thì sao, anh nén tay mình lại và tắt máy.
Tự dưng anh thấy mình tức giận vô cớ, tại sao cô ấy cứ nói chuyện với cái tên kia làm gì, mà mình đã bảo là không có bất cứ quan hệ với đàn ông rồi hay sao, cô ta còn dám tình tứ nói chuyện với cái tên kia vào hôm qua nữa chứ.
Anh nghĩ nhất định trong chuyện này có gì đó mờ ám, nên Hồng mới trốn vào một góc để nói chuyện điện thoại với tên kia, mà anh cũng quên chưa hỏi cho rõ ngọn ngành với Hồng, cô ta gan quá đấy, đừng tưởng cô là vợ hờ, và đối xử tốt với tôi thì tôi không xử cô.
Hồng nhờ người ta gói lại mấy món quá mà nó đã mua, và quay lại xem ông chồng hờ của mình ở đâu, nó thấy Trường mặt mày nhăn nhó, anh ta cầm cái điện thoại của nó mà thở dài.
Nó hoảng quá, nó sợ anh ta phát hiện ra điều gì thì nguy, thế là nó chạy ngay lại và bảo:
- Anh trả điện thoại cho t…!
Nó chưa nói hết câu, thấy Trường trừng mắt nhìn nó sợ quá vội nói chớ đi, nó nghĩ tự nhiên thay đổi cách xưng hô, làm sao người ta quen ngay được, mà sao tên này cứ bắt chẹt nó hoài là sao.
- Anh trả điện thoại cho em…!
Trường cau mặt lại, anh bảo:
- Hôm qua anh quên chưa hỏi em, Tuấn là gì của em, em mà không nói cho rõ thì em đừng mong anh trả lại điện thoại…?
Hồng chán nản bảo:
- Dạ, thưa anh, anh Tuấn là chú của Loan, và là bạn của em, anh đã hài lòng mà trả điện thoại cho em được chưa…?
Trường vẫn còn chưa tin lắm, anh nghĩ dù cho cái tên Tuấn kia có là chú của Loan thật thì anh ta cũng là đàn ông, mà cô vợ của anh lại xinh đẹp, hấp dẫn và tốt bụng như thế này, lẽ nào anh ta không chú ý tới, người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà, không được anh phải tìm cách mà tách họ ra, nếu không thì…
Nhưng anh tự hỏi, mình thấy cô ấy xinh đẹp và hấp dẫn từ bao giờ thế, tại sao mình lại đi ghen tuông với cái tên kia, cô ấy chỉ là vợ hợp đồng thôi mà.
- Anh không cần biết anh ta là chú của Loan hay là bạn của em hay không, anh không muốn em nói chuyện hay có bất cứ cơ hội nào riêng tư với anh ta cả…!
Hồng bực mình, nó bảo:
- Sao anh lài độc tài thế, lẽ nào vì lấy anh mà bạn bè của tôi anh cũng không cho tôi nói chuyện hay gặp mặt với họ…?
Trường nói mà không quan tâm tới cái lý của Hồng:
- Anh nói thế nào thì em làm như thế đi, em mà còn cãi lời anh như thế này nữa thì đừng trách anh, anh lại hôn em ở đây bây giờ…!
Hồng nghe anh ta dọa suốt, nó chán phải nghe rồi nên nó bảo:
- Anh đừng có hù tôi, tôi không sợ anh nữa đâu, đừng tưởng anh nói như thế là tôi không dám cãi lý với anh, hứ đồ kiêu căng…!
Trường nhếch mép lên, cô ta dám vênh lên như thế nữa hay sao, xem ra cô ta không coi anh ra gì thật, cô ta coi những lời dọa của anh chỉ là trò đùa thôi sao, đã vậy thì em đừng có trách anh, anh sẽ làm cho em khốn khổ, anh đã nói rồi, anh là con thú hoang mà, coi như cái xố của em không may mới dính vào anh.
Ở trong cái siêu thị hai sao này người ta đi mua sắm rất đông, mà toàn là những người trong giới thượng lưu, Hồng không muốn vào đây chút nào, nó đã bảo Trường mua sắm ở siêu thị bình thường thôi, nhưng anh ta lờ nó đi và kéo nó vào đây.
Anh lôi nó lại, nó còn chưa hiểu gì thì anh đã hôn nó, nó mở to mắt ra mà nhìn, nó sợ quá, và ngượng nữa, ở đây có bao nhiêu người nhìn hai người bọn nó, mà sao anh ta lại làm cái trò này.
Hồng ghét nhất là nụ hôn cưỡng ép, nó có tình cảm gì với anh ta đâu, tại sao anh ta lại làm như thế này với nó chứ, nó cố đẩy Trường ra, nhưng anh ta ôm nó chặt quá, anh ta hôn nó rất điêu luyện cũng phải anh ta là một kẻ chăng hoa mà, anh ta đã hôn không biết bao nhiêu cô gái thì tất nhiên là phải khác chứ.
Trường hôn Hồng rất lâu, anh mới chịu buông Hồng ra, những người xung quanh họ đều đứng ở đó để nhìn, họ cũng không cảm thấy lạ lùng lắm với nhưng chuyện như thế này, giới trẻ bây giờ mà, chúng nó ảnh hưởng của phim ảnh và cuộc sống ở phương Tây nên ở đâu chúng nó cũng muốn thể hiện tình yêu.
Chỉ có mấy người già là xốn mắt thôi, họ quay đi không quên nói một câu:
- Bọn này đúng là vô duyên, muốn hôn hít thì về nhà mà làm cái chuyện ấy, hay đi đâu đó chứ, sao lại ở đây, trước mắt bao nhiêu người đi qua đi lại như thế này…!
Hồng bần thần cả người, nước mắt của nó đã rơi xuống, nó nhìn Trường đầy thương hại và tức giận, nó thương hại anh, vì sao anh hôn nó mà trong lòng tan nát thế kia, nó tức giận là không được phép của nó sao anh ta dám làm chuyện này.
Trường thấy ánh mắt của Hồng, anh vội cụp mắt ngay xuống, anh không dám nhìn nó tiếp nữa, anh cảm thấy hổ thẹn ở trong lòng, anh cảm thấy nụ hôn thật tuyệt, nhưng hình như anh cảm nhận được nỗi đau khổ của mình như đang tăng lên thì phải, anh cũng không biết nữa, sờ lên tim của mình anh cảm thấy choáng váng, anh lảo đảo muốn ngã, anh loạng choạng cố bước đi nhưng anh không còn biết gì nữa cả, anh ngã xuống, trước khi anh nhắm mắt, anh còn nghe tiếng gọi của Hồng.
- Trường, anh bị làm sao thế…?
Anh khép mắt lại, mặt anh nhăn lại vì đau, anh khẽ cười, anh muốn làm cho Hồng yên tâm nhưng anh không gắng gượng được nữa, anh chỉ thì thào được mấy câu.
- Anh…anh không sao đâu anh…!
Hồng sợ quá hét lên, nó chạy vội lại đỡ Trường, nó cố lay cho anh tỉnh như mà vô ích, anh không có dấu hiệu tỉnh lại, nó cầm tay anh như muốn truyền thêm sức sống, nó thì thầm vào tai anh và bảo:
- Anh cố lên nhé, em sẽ gọi xe cứu thương tới ngay đây thôi…!
Nước mắt của nó rớt trên mặt anh, nó nói trong nước mắt:
- Anh còn phải hành hạ em mà, chúng ta đã cưới nhau đâu, sao anh dễ dàng bỏ cuộc sớm thế…!
Những người xung quanh họ xúm lại xem xảy ra chuyện gì, Hồng dối quá, nó run run bảo:
- Ai…ai làm ơn gọi dùm cháu xe cứu thương được không…?
Một bà bên cạnh nhanh nhảu bảo:
- Được, để bác gọi cho…!
Hồng cúi xuống, nó muốn nghe nhịp tim của anh thế nào, nó sợ anh sẽ chết, nó trèo lên người anh nó cố lấy sức mình ra mà ấn xuống ngực anh, rồi nó lại cúi xuống nghe tiếp, nó cứ làm như vậy hơn chục lần