Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 3636

Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

o đây, khu này yên tĩnh thật, những ngôi nhà rất xinh, anh thích nhất là ngôi nhà màu hồng kia, chủ nhân của nó có thẩm mỹ đấy.

Giá mà có ai cho anh hỏi đường thì hay biết mấy nhỉ, anh cần tìm ra hướng để đi, chứ cứ đi lòng vòng một hổi kiểu này chắc anh chóng mặt mà lăn quay ra đây mất, mà trời lại nóng như thế này, thôi thì dắt xe đến cái gốc cây bàng kia vậy, đứng tránh nắng cái đã, chờ ai đó đi qua thì hỏi người ta.

Nhìn sang ngôi nhà màu hồng, anh thấy có ai đó dắt xe đi ra cổng, anh nghĩ hay là mình chạy sang hỏi, chắc là phải vậy thôi, vì chỉ có mỗi một mình cô ta ở đây, còn mọi người thì đang ngủ trưa, có ai ra đường đâu mà cho anh hỏi.

Hà hôm nay muốn đến nhà Hồng chơi, chả gì thì bác Trang cũng sang đây, chị muốn nhanh lên để còn dự tiệc nữa chứ, mẹ thì bận nên không đi được, chỉ có mình chị là đi được thôi, lúc nãy mẹ nuôi gọi điện cho chị bảo chị là phải đến đúng giờ, chị mỉm cười, không ngờ ông anh trai cù lần của mình mà cũng lấy vợ cơ đấy, mình tưởng là anh ấy ở giá luôn chứ, hì hì hì, chị phì cười.

Anh Khoa luôn là nạn nhân của Hồng và Hà mà, hai người suốt ngày trêu Khoa, anh khổ sở, ngày trước thì bị Hồng bắt nạt, bây giờ thêm cả Hà nữa, anh kêu lên là đúng, nhưng mà vui vì nhà lúc nào cũng có tiếng cười.

Khóa xong cái cổng, đội cái mũ bảo hiểm trên đầu, hôm nay đi dự tiệc nên chị ăn mặc rất đẹp, vì chị vốn đã xinh xắn rồi mà.

Cho xe nổ máy, chị chuẩn bị phóng xe đi thì có một tên nào đó đang đi lại về phía mình, chị mải cho xe đi nên không để ý, đến khi chị đi được mấy mét thì có tiếng quát.

- Này cô kia, cô có thể dừng lại cho tôi hỏi một chút được không…?

Hà nghe tiếng quát, chị vội phanh gấp, làm cho bánh xe ghì mạnh xuống lòng đường, một tiếng két vang lên, chiếc xe dừng lại, chưa hết chủ nhân của nó loạng choạng suýt ngã, Hà khó khăn lắm mới dựng được chiếc xe đứng lên, ôi còn đâu là chiếc xe Attila của cô nữa chứ, nhìn này có ngay một vế sước do cái xe bị ngã xuống đường, cô tức điên lên, không biết cái tên điên nào khi không lại quát tháo lên làm cho người ta giật mình mới ra nông nổi này.

Nhìn chiếc xe màu hồng nhạt mà chị thích bị như thế này, chị đau lòng lắm, đến là khổ, vừa mới đi sơn, bây giờ lại phải đem nó đi sơn lại.

Triều bước vội lại xem Hà có bị sao không, anh không ngờ chỉ vì mình gọi cô gái đó mà cô ta bị ngã xe, xem ra cô gái này nhát quá nhỉ, thần kinh hơi bị yếu đấy, có mỗi thế thôi mà đã giật mình rồi, kiểu này cô ấy mà đi về khuya, ai ở trong bóng tối tự nhiên xông ra gọi hay quát cô ấy thì cô ấy sẽ ngất xỉu mất, anh lắc đầu, đúng là không thể nào tin nổi.
- Cô có sao không…?

Triều lo lắng hỏi Hà, nhưng trong giọng nói của anh hơi bị khinh thường Hà thì phải, anh nghĩ thần kinh đã yếu rồi thì đừng nên lái xe, nếu không lại gây tai nạn không những cho mình mà còn cho người khác nữa chứ, cô ta không biết hay sao mà còn tiếp tục đi xe, đúng là liều mà, kiểu này sớm muộn gì cô ta cũng phải nằm viện.

Hà quắc mắt lên mà nhìn, chị không thể nào tin được là vì anh ta mà mình bị như thế này, sao anh ta dám hỏi mình với cái giọng như vậy nhỉ “cô có sao không…?”, hay quá ha, gây ra tai nạn cho người ta mà hắn chỉ nói đơn giản như vậy thôi sao, quan tâm tới kẻ khác mà lên giọng như vậy hả, tên chết tiệt, thôi cũng mặc xác hắn đi, mình không có hứng cãi nhau, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, coi như xố mình hôm nay xui xẻo.

- Xe ơi đi nào, em thông cảm nhé, chị sẽ sửa em và sơn cho em mới lại, coi như là update ấy mà, em đừng có trách chị, tất cả là tại tên kia…!

Triều kinh ngạc, cô ta có bị thần kinh không, sao lại đi nói chuyện với chiếc xe, mà nói rất là âu yếm nữa chứ, anh ngạc nhiên đến mức, mắt mở to ra, anh nhìn Hà không chớp.

Còn Hà thì không lý gì đến Triều cả, cô cho nổ máy xe chuẩn bị phóng xe đi, nhưng Triều nắm đuôi xe lôi lại và bảo:

- Này cô kia, cô khinh người quá đấy, tôi hỏi cô sao cô không trả lời…?

Hà tắt máy xe, đạp cái chân trống xe xuống, cởi cái nón bảo hiểm ra, cô chống hai tay vào sườn, và quát:

- Này em trai, chị nói cho mà biết, chị đã nhịn em lắm rồi đấy, vì em mà chị bị ngã xe như thế này, chị nghĩ cũng tại mình không làm chủ được tay lái và vì chị là người tốt nên không trách em, sao còn không biết điều mà đi đi, còn quát tháo lên nữa là thế nào hả, muốn chị cho ăn tát không…?

Triều bây giờ mới nhìn kỹ cô gái trước mắt mình, ít tuổi hơn anh mà dám xưng chị hả, chưa hết, cô ta còn vênh lên như thế kia là sao…?

Triều ngắm Hà từ đầu tới chân, anh tự hỏi là tại sao cô ta cái gì cũng màu hồng nhạt nhỉ, này nhé chiếc váy màu hồng, chưa hết đôi guốc cô ta cũng màu hồng, cái nón bảo hiểm mà cô ta để ở yên xe cũng màu hồng, đấy là anh còn chưa tính luôn cả cái xe.

Anh nghĩ cô ta yêu màu hồng đến phát rồ rồi nên cái gì cô ta cũng chơi màu hồng, cũng may tóc của cô ta màu đen và dài, nếu không anh tưởng có một con bé bị điên đi ra phố, cô ta đẹp thật, chiếc váy này và màu da của cô ta đúng là rất hợp nhau, nhưng mặc kệ cô ta có xinh đẹp đến đâu, đanh đá và chanh chua như thế này thì anh cần cho cô ta biết như thế thì ma nó mới dám yêu.

- Này em, em nghĩ em bao nhiêu tuổi mà dám xưng chị với anh như thế hả, em có biết làm như thế là mất tôn ti trật tự lắm không, em nên đi học lại đi, lúc đi học không lẽ em cô giáo em không bảo là gặp người lớn tuổi phải biết xưng hô như thế nào à…?

Hà tái mặt, môi chị run run, hắn dám dạy đời mình như vậy à, sao hắn dám nói như thế chứ, cái gì mà không biết tôn ti trật tự, cái gì mà cô giáo không nói, tên kia hôm nay chị sẽ cho em biết, chị đây không lành như em tưởng đâu, muốn ăn tát đây mà, được rồi chị sẽ cho em thỏa mãn, nếu không em lại bảo chị là không biết điều.
Hà dơ tay của mình lên, chị định cho cái tên trước mặt mình một cái tát, hắn dám sài xể mình như vậy à.

Nhưng Triều lại nhanh hơn, anh cầm lấy tay cô, anh không ngờ con nhỏ này gan thật, chỉ mới nói có vài câu, mà đã động tay động chân rồi, xem ra cô ta ăn gan của cóc tía đây mà, cô ta không sợ chết hay sao, đánh anh thì được nhưng phải người khác thì sao, cô ta không sợ họ sẽ làm gì mình à.

Anh trừng mắt nhìn Hà và bảo:

- Này em, em điên rồi à, nếu mà em bị điên thì đi bệnh viện đi, đừng có dại mà đánh anh, nếu không anh không biết mình sẽ làm gì em đâu…?

Thu giật tay mình, Triều buông ra, anh nói tiếp với cái giọng của một người anh dạy người em.

- Em nên nhìn người rồi hãy hành động, nếu không lại chuốc họa vào thân thì khổ…!

Hà tức ứa máu trong gan, chị không thể ngờ rằng, mình gặp phải một kẻ lắm điều như tên này, hắn có là đàn bà không nhỉ, chị buồn cười quá nên…

- Ha ha ha…!

Chị ôm lấy bụng mình mà cười, cười như đã bị điên thật rồi, Triều lại được một phen kinh ngạc, anh không hiểu gì cả, tại sao con nhỏ này tự nhiên nó cười như thế kia, anh tưởng nó sẽ tức anh chứ, đằng này nó lại cười như là nó vừa đi xem hài về vậy.

Anh tức quá nên quát Hà:

- Cô có im đi không thì bảo, nếu mà cô còn cười nữa tôi sẽ gọi điện cho bệnh viện bắt cô đi thật đấy…?

Hà mặc anh ta dọa, chị không nhịn được cười nên cười cho sướng lên thì thôi, chị chưa bao giờ được cười như thế này cả, xem ra chị phải

1 .. 82 83 84 [85] 86 87 88 .. 131
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)