nói chuyện trước đám đông của em tốt, vậy 4 năm đại học em thuyết trình nhiều chưa??”.
- “Dạ năm nào có làm nhóm em cũng thuyết trình hết!” – mình nhanh nhảu.
- “Thế sinh viên có đông ko?” – ảnh hỏi.
- “Dạ tầm 70 sinh viên!” – mình trả lời.
- “ờ cũng ko nhiều lắm nhỉ!” – cười ẩn ý, biết vậy mình bảo 1000sv cho nó bự.
- “Điểm thuyết trình của em khá chứ??” – lại hỏi.
- “Dạ có 1 môn được 10, mấy môn còn lại đánh giá chung ạ!”.
- “Ờ thế lúc đó em có run ko??”.
- “Ban đầu em run vãi anh ạ, tự nhiên lúc đứng trước cả lớp gái nhìn nhiều quá nên em đ’ run!” – mình cười nói.
Ảnh gật gù tỏ vẻ hài lòng.
- “Em bảo em là người vui tính, vậy em có bằng chứng nào chứng minh ko??” – ảnh nhìn mình chăm chú.
Hồi đó có em cặp với nhóc kia, cũng khá là xinh, ko linh tinh, còn…à học cùng trường luôn.
Cũng đi chơi này nọ, nói chuyện tâm đầu ý hợp lắm.Bữa đó nàng mới kể chuyện cười cho em nghe, và emthề đó là thời khắc quan trọng nhất trong mối quan hệ của em và nàng, đại loại câu chuyện “cười” của nàng nó thế này:
“Ngày xưa có bà mẹ chồng và nàng dâu, bà mẹ chồng có của cải quí gì đều đem cất hết trong tủ.
Còn nàng dâu mỗi lần mua vàng, tiền bạc, nữ trang đều đem chôn xuống đất.
Rồi một hôm, một quân cướp tràn vào nhà, cướp đồ, bà mẹ chồng mất hết đồ, còn nàng dâu ko bị mất đồ vì chôn dưới đất”??????
Hết chuyện (?!)
Xong nàng phá ra cười ngặt nghẽo.
CLGT??Hết chuyện rồi à?? Ráng dò nhanh suy nghĩ xem cái chuyện lờ đó nó mắc cười chỗ nào. Thấy mặt em ngu ra, nụ cười của nàng dần tắt, hiêu ý, đành phải cười.
Móa, ráng nhớ ra vụ thằng bạn bị tét quần mà em cười nghiêng ngả, cười như bị chó cắn, cười quá sá cười, nàng thấy vậy vui lắm
Đờ cờ mờ nói thật chứ nếu là 1 thằng bạn của em kể cái chuyện đó chắc em lao vào tán dép vào mõm nó rồi:
- “GIẢ BỐ 2 PHÚT CUỘC ĐỜI ĐI, HIU HIU!”.
Nhưng thôi, nhường tí cho nàng vui.
Tưởng chuyện đến đó là xong rồi, bữa đi nhậu với mấy thằng chiến hữu, em thì uống yếu nhưng tụi nó ép uống, có cả nàng nữa, bữa đó hơi say tí.
Rồi một thằng trong đám kể chuyện cười, thế đ’ nào lại ngay chóc cái chuyện mà bữa trước nàng vừa kể.
Có nhớ cl j đâu, nó kể xong, em trội cái bánh mì vô mặt nó:
- “Đmm, chuyện xàm vãi cứt!”
Nguyên đám đồng thanh ủng hộ, chửi thằng đó như chó.
Nhớ lại thì lúc đó mặt của nàng nó như thế này này ‘__’
Mà em thì éo để ý, đi ngủ.
Sáng hôm sau nàng và em đường ai nấy đi…hic.
Thế là xong phần bằng chứng, sau đó có hỏi mình thêm vài câu về áp lực chỉ tiêu công việc này nọ:
- “Dạ mấy cái đó anh khỏi lo, em thầu hết!”.
Có nhìn lén thấy lời phê của ảnh trong CV của mình một câu chắc chắc mình nhìn ko sai:
- “Có khả năng!”.
Cảm thấy thoải mái hơn rồi, lại được mời ra ngoài chờ.
Số lượng ứng viên chỉ còn khoảng 6 người. Phù, có rớt cũng ko hổ thẹn.
Vòng cuối bắt đầu sau đó 5’, lần này mình vào thẳng phòng của giám đốc, là một căn phòng kiếng có hình tròn, nhìn rất là ấn tượng.
Nhìn CV của mình xong (Trên đó có 2 lời phê qua 2 vòng) ảnh cười thoải mái:
- “Em hãy giới thiệu về mình!” – lại trả lời như cũ, đơn giản.
Phỏng vấn với anh giám đốc này là thoải mái nhất, hay cười với mình.
- “Trường em có bao nhiêu khoa??”.
Hỏi câu đó mình cũng đứng hình hết 1/1000s, hỏi trường em bao nhiêu gái đẹp còn biết chứ câu này thì, haizz, nhưng đã phỏng vấn là ko dc ấp a ấp úng mình phán luôn là 11 khoa, sau đó trong lúc ảnh gật gù mình nhanh chóng liệt kê ra trong đầu, bỏ mje, thiếu mất 1 khoa, chả nhớ tên.
Ảnh kêu mình kể tên, mình đọc vanh vách, khoa cuối cùng mình chế là tên “Khoa Giáo Dục Cơ Bản” cũng chả nhớ trường mình có cái khoa đó ko, về sau nhớ lại mới nhớ trường có 13 khoa hay j ấy.
Sau đó hỏi han thêm địa chỉ này nọ ảnh bảo mình có thể ra về và đợi kết quả, thế là kết thúc 1h30 đồng hồ phỏng vấn mệt mỏi, cũng khá hài lòng, dù có hơi tệ vòng 1 nhưng 2 vòng sau chắc là ổn.
Thế đấy, lần đầu tiên đi phỏng vấn của mình đó mấy bạn ạ!
***
Chap 11.
Rời nhà cô hiệu phó, 2 lớp quyết định chào từ biệt nhau, mình cũng mệt vãi rồi, đi từ sáng đến giờ, thế là chạy thẳng về nhà. Ăn vội cái bánh chưng mẹ để dành xong là tầm 4h chiều, đi vòng vòng quanh xóm chơi.
Công nhận cứ mỗi khi Tết đến không khí khu xóm của mình mới ấm cúng và thoải mái làm sao, nhà nào cũng thấy nghe nhạc xuân, cắm bông biếc đủ cả.
Mình ghé nhà ông hàng xóm chơi, 2 cha con đang ngồi đánh cờ. Ông hàng xóm này là thằng cha điếm thúi nhất cái xóm mình hồi ấy, chả rất là mê đánh cờ tướng, thế là vác tiền đi đặt hẳn 1 bàn cờ bằng gỗ. Chính giữa bàn cờ là dòng chữ to tổ bố:
- “Hạ thủ bất hoàn!”.
Đại thể là đã đi cờ ko được hồi lại.
Lúc này 2 cha con đang đánh cờ khá căng thẳng, hỏi ra mới biết thằng con thắng được 50k còn ông bố thắng thì thằng con phải đấm lưng cho mấy ngày. Chả ai chịu nhường ai, thẳng còn đánh khá bao nhiêu, ông bố đánh cùi bấy nhiêu, cuối cùng ổng đi nhầm một nước cờ. Thằng con bắt luôn con xe.
- “Ấy ấy, bố đi nhầm, đưa lại con xe đây, bố đi đường khác!”.
Lúc này thì ổng với cái câu ổng ghi trên bàn cờ hoàn toàn chả ruột thịt cái mẹ j với nhau, thế là thằng con nổi điên:
- “Hồi j hồi hoài, con ko chịu đâu, bố mất con xe rồi!”.
Thằng con tầm lớp 6, phản đối quyết liệt, mình ở đó cũng ko dám bay vào phân bua, đỉnh điểm của cuộc khẩu chiến là ông hàng xóm nhéo tai thằng con vác vào buồng trong, lấy roi đập nó một trận như chó, hic.
Đệt, mình ngồi ngoài nghe thằng cu nó khóc mà thương giùm nó luôn ấy, thôi thì cãi bố ăn đánh cũng đúng rồi, đang tính đi về thì ông hàng xóm lại lôi đầu thằng con ra:
- “Đcm đánh tiếp ván này cho tao, tao ko mất con xe!”.
Thế là thằng con vừa đánh tiếp, vừa khóc, lúc sau nó thua bét nhè, tội vãi, ông hàng xóm cười hả hê, thằng con đầu năm đánh cờ dự là cả năm nay nó như cái lờ luôn, chậc.
Những ngày sau đó thì cũng chả có j đặc biệt, toàn ở nhà ăn xong ngủ nghỉ, mãi cũng đến mùng 6 Tết đi học, chán nghỉ Tết lắm rồi.
Thời điểm này mình đã học lớp 11 rồi, đây cũng là năm đầu tiên mình bắt đầu được giữ tiền lì xì cá nhân, hồi nhỏ toàn đưa mẹ giữ với một tinh thần…chống phá kịch liệt. Bị đánh bao nhiêu phen lên bờ xuống ruộng vì giấu tiền lì xì. Có dạo ống sữa đựng tiền lì xì hơn trăm ngàn của mình bị mẹ lấy năm mình lớp 3.
Mình gào thét xong lấy luôn một cái hộp khác đựng tiền trội xuống đất:
- “Nè! Mẹ có ngon thì lấy hết luôn đi!”.
Thế là mẹ lấy thật!
Cũng chả hiểu như thế gọi là ngu hay bã đậu nữa zz.
Tổng tiền trong túi lúc này là gần 200k, tuần sau nữa là đến 14- 2 rồi. Đó giờ mình cũng chả để ý đếu cái ngày đó có ý nghĩa j, chỉ nhớ có dạo năm lớp 9 cũng ngày đó một con nhỏ bạn của mình tặng mình cái cục j đen đen nâu nâu, tưởng nó cho chơi mình vác trội thẳng vào đầu thằng bạn, sau dạo đó mình với con nhỏ đó cũng mất liên lạc luôn.
2 năm rồi, trải qua bao nhiêu sóng gió, gái gặp rồi, pede cũng ko phải chưa thấy, mình cũng định hình được 14- 2 là cái ngày bày tỏ thành ý của 2 người yêu nhau, biết rõ đây là ngày đứa con gái phải tặng quà cho con trai cơ mà thời đó bao nhiêu thằng vẫn làm ngược lại, vãi Việt Nam, làm mình phải tất tả chuẩn bị cho cái ngày này.