Đọc Truyện Sẽ Mãi Bên Nhau Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Sẽ Mãi Bên Nhau Full

Đọc Truyện Sẽ Mãi Bên Nhau Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 2489

Đọc Truyện Sẽ Mãi Bên Nhau Full

n nhún vai cười đểu.
Nguyệt đánh vào vai Nguyên:
- Còn gì là quà sinh nhật cho ba hả ông tướng? Ai cũng biết hết rồi?
- Em thề, – Minh hí hửng nói – Em sẽ giữ bí mật chuyện này.
- Cả em nữa. Em cũnh không nói với ai đâu – Khánh nhanh nhảu.
Phương nhìn Nguyên ôm Nguyệt vào lòng, cười nhẹ vào tóc Nguyệt như chốn không người mà thấy lòng tan nát. Bao hy vọng mà Phương ôm ấp khi về đây bỗng nhiên tan như bọt nước.
- Em hơi mệt – Phương nói – em xin phép về phòng trước đây.
Nhìn Phương bước đi, Nguyệt quay nhìn Nguyệt,Minh và Khánh:
- Ba người cố ý đúng không?
- Nói sớm thì hơn em à? – Nguyên nói – Anh sợ sự đeo bám cả Phương lắm. Anh gọi cho Bảo rồi. Hắn sẽ biết tự lo cho em gái mình thôi. Anh không muốn có thêm một Tiểu My trong nhà nữa đâu.
Minh và Khánh bấm nhau lẳng lặng rút lui, đi về phòng mình còn Nguyên đưa Nguyệt ra vườn.
Nguyên đặt Nguyệt ngồi xuống ghế rồi dịu dàng kéo cô vào vòng tay mình, im lặng.
- Muốn nói gì thì nói đi. – Nguyệt ngả đầu vào vai Nguyên nhẹ giọng – Nhưng em không thích nghe ” Cám ơn” và ” Xin lỗi” đâu nhà.
Nguyên giấu nụ cười vào tóc Nguyệt thì thầm:
- Anh yêu em, bà xã.
- Trà đó uống có ngon không? – Nguyệt khẽ hỏi.
- Cũng đủ ghiền thôi – Nguyên nhỏ giọng. – Em biết không? Trong những ngày đông giá, ngồi trong phòng nhìn tuyết rơi, chỉ thèm uống một chén trà do chính tay em pha.
Nguyệt im lặng rồi rúc sâu hơn vào vòng tay Nguyên:
- ấm ghê vậy đó?
- Sao cơ? – Nguyên ngạc nhiên hỏi.
- Vòng tay anh, ấm ghê vậy đó. Những năm qua, em luôn ước mình được ngồi trong vòng tay anh như thế này.
- Nửa cuộc đời còn lại anh sẽ chỉ để dành chỗ này cho mình em. – Nguyên khẽ nói.
Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Nguyên hôn nhẹ vào má Nguyệt, rồi đưa Nguyệt về phòng.
Đêm dần trôi trong niềm hạnh phúc của những người yêu nhau.

Phương thoáng giật mình kinh ngạc khi thấy Bảo đứng trước cổng công ty.
- Anh hai. – Phương đừng lại trước mặt bẢo khẽ gọi.
- Sao về nước mà không báo cho ba mẹ và anh hả? – Bảo nghiêm giọng – Nhỏ coi gia đình là cái gì đây?
- Sao anh biết em về mà lên đây?
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Vẫn là câu trả lời khi năm xưa em chọn sang Úc thôi. Vì em muốn theo đuổi tình yêu của mình, vì em muốn có anh Nguyên.
- Em biết là Nguyên không được rồi má? – Bảo nhăn mặt.
- Sao lại không? Em biết anh yêu anh ấy từ những ngày em còn nhỏ cơ má.
- Em lầm lẫn rồi. Đó không phải là tình yêu. Đó đơn giản chỉ là sự ngỡng mộ khi gặp người con trái như Nguyên thôi.
- Không, đó là tình yêu. Không có sự ngưỡng mộ nào kéo dài qua ngần ấy năm được. Em biết đó là tình yêu.
- Cứ cho là tình yêu đi. Nhưng mười năm của nhỏ có bằng 28 năm của Nguyên và Nguyệt không?
- Họ đã xa cách nhau 7 năm. Trong suốt thời gian đó, em đã ở cạnh Nguyên.
- Cũng vậy thôi. – Bảo lắc đầu. – Em đừng quên, Nguyên đang chuẩn bị làm đám cưới nhưng chỉ nghe Nguyệt bị nạn, Nguyên thậm chí còn không qan tâm cô dâu của mình thế nào chạy vào với Nguyệt. Dù họ có xa nhau bao lâu thì họ vẫn là của nhau. Từ bỏ đi Phương à.
- Không. – Phương thét lên.
- Đúng là 7 năm họ xa nhau nhưng đó chĩ là sự xa cách về địa lý thôi, còn tình yêu và trái tim họ vẫn dành cho nhau. Em có đủ tự tin để nói rằng em hiểu Nguyên hơn Nguyệt hay không?
- Em không từ bỏ đâu. – Phương nói – em không như ấy, chịu can tâm từ bỏ khi mình chưa thử cố gắng đâu.
Bảo sững người nhìn Phương rồi buồn rầu nói:
- Em cho rằng anh chưa từng cố gắng sao? Không, anh có cố găng nhưng Nguyệt đã không hề cho anh một cơ hội. Anh từ bỏ vì anh biết anh cành cố chỉ cang chuốc thêm đau đớn về mình.

Bảo nhìn Phương:
- Anh không muốn sau này em phải đau đớn đâu, Phương à.
Phương mím môi im lặng làm Bảo khẽ thở dài.
- Chính Nguyên gọi cho anh báo tin về em thì em hiểu ý Nguyên rồi đó. Về nhà đi. Ba mẹ mong em lắm đó.
- Em sẽ về nhưng chưa phải là bây giờ. – Phương nói.
- Còn gì núi kéo em nào? Là Nguyên ư? Em đừng quên Nguyên và Nguyệt sắp lấy nhau rồi.
- Không. Vì chỉ ở đây, em mới có cơ hội phát triển sự nghiệp của mình. – Phương nói nhanh – Ở đây còn có kẻ thù truyền kiếp của em, em phải đá cô ta ra khỏi công ty này, em mới cam tâm.
Bảo trố mắt nhìn Phương, không tin được em gái mình đã thay dổi đến mức độ này.
- Anh về đi. Cuối tuần em sẽ về nhà. Dù sao thì so với Úc, ở đây vẫn gần nhà nhiều hơn mà.
Bảo đặt vào tay Phương một chùm chìa khóa.
- Đây là nhà của chị dâu nhỏ đó. Về đó ở đi. Đừng ở nhà Nguyên nữa.
Phương gật đầu rồi đi vào công ty.
Vừa ra khỏi thang máy thì Phương thấy Nguyệt đang đứng với một cô bạn làm cùng bộ phận của mình.
- Em chịu khó một thời gian đi. Mọi người cùng làm việc với nhau hiểu nhau sẽ dễ làm việc hơn. – Nguyệt nói – Có thể Tiểu My hơi khó chịu nhưng Tiểu My biết tài năng của từng người mà. Em cũng nhận ra, Tiểu My đã giúp nhiều người phát triển khả năng mà.
- Em biết. Nhưng cái cách Tiểu My nói chuyện với mọi người… khó chịu lắm chị à?
- Có lẽ Tiểu My gặp nhiều áp lực quá đó thôi. – Nguyệt cười nhẹ. – Để lúc nào đó, chị sẽ nhờ tổng giám đốc nói với Tiểu My. Mỗi bên nhường nhau một chút thì sẽ dễ hơn nhiều.
- Em sẽ cố gắng.
- Chị cám ơn em. Em là một tài năng mà công ty không muốn đánh mất đâu. – Nguyệt cười – Em về làm việc đi.
Phương mím môi. Thì ra đây là lý do mà bộ phận Mar chưa tan tành. Thì ra là chị Nguyệt giúp Tiểu My trấn an nhân viên ở sau lưng.
- Chào Bích – Phương đi ngang hàng với cô gái lúc nãy.
- Chào Phương. Đi làm sớm vậy? – Bích cười nhẹ.
- Bích còn đi sớm hơn Phương mà. Hôm qua, Tiểu My nặng lời vậy, Bích có để bụng không?
- Nói không thì mình nói dối nhưng Tiểu My cũng bị nhiều áp lực quá mà. Sau vụ chị Liên nghỉ việc, mọi người cũng rục rịch nộp đơn.
- Mình thấy Bích hiền quá đó. Tiểu My làm quá với mọi người lắm mà.
- Mình cũng giận lắm nhưng nghe chị Nguyệt nói chuyện thì thấy cũng dễ chấp nhận. Dù sao thì Tiểu My cũng biết cái tài mỗi người ở đâu mà bố trí công việc hợp lý.
- Mình mới vào nên không hiểu lắm. Nhưng hình như mọi người rất quý chị Nguyệt.
- Chị Nguyệt ai mà không quý chứ? – Bích cười – chị Nguyệt hay giúp đỡ mọi người lắm. Tài giỏi, thông minh nhưng lại hòa đồng với mọi người. Đặc biệt chỉ có chị Nguyệt mới trị được ông tổng tính nóng như lửa của chúng ta.
- Vậy à? – Phương thoáng khó chịu.
Nghe Bích và mọi người nói chuyện làm Phương tưởng Nguyệt là một vị thánh luôn rồ
i. Hừ, chẳng qua vì chị ta may mắn gặp anh Nguyên trước Phương thôi. Phương không tin Phương không bằng chị ta.

Khánh vui vẻ nhìn Nguyệt bước ra từ phòng thử đồ.
- Woa. Đẹp quá. Nhưng em vẫn thích cái màu hồng lúc nãy hơn đó chị hai.
Nguyệt ngắm mình trong gương cười nhẹ:
- Chị thích màu trắng hơn. Với lại, cái áo đó hở cổ quá, nhìn kỳ lắm.
Khánh bật cười khúc khích:
- Người ta thì muốn khoe, còn chị thì chê. Anh hai mà thấy chị lúc này chắc đừng hình luôn quá. Mà sao hôm nay anh hai không đưa chị đi mà phải nhờ em?
- Anh hai nhỏ bận việc đột suất mà, – Nguyệt cười hiền.
- Bận gì cũng phải bỏ chứ. Chuyện chung thân đại sự chứ có phải chuyện đùa đâu. – Khánh dẩu môi nói.
Nguyệt cười nhẹ, quay qua nói với cô nhân viên tiệm áo cưới vài chỗ cần sửa chửa.
- Thêm một bộ nữa ha chị hai. – Khánh đi

1 .. 51 52 53 [54] 55 56 57 .. 76
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)