n Khánh:
- Vậy mà mới tạm yên tâm thôi hả? Thế nào nhỏ mới an tâm đây?
- Em mà nói ra chắc chị hai giết em quá. – Khánh cười hì hì. – Thôi thì, cứ khi nào hai anh chị có em bé mới là yên tâm đi.
- Trời đất. – Nguyệt la khẽ – Nhỏ lo xa giữ vậy hả?
Ánh gật gù:
- Đúng đó. Cứ phải như Khánh mới tạm yên tâm được.
Nguyệt trừng mắt nhìn Ánh:
- Thêm mày nữa. Muốn chết hả?
- Hôm nay làm cô dâu thì hiền lành chút đi, không thôi Nguyên chạy dài bây giờ. – Ánh trêu.
Khánh khúc khích:
- Chị hai đừng lo. Anh hai mà chạy thì em sẽ kề dao vào cổ ép ảnh cưới chị cho bằng được.
Minh vừa vào nghe Khánh nói chỉ biết rên:
- Chị hai đâu có sợ ế mà em làm vậy hả Khánh?
- Mấy cái đứa này. – bà Ngân Mỹ quát – Toàn nói quàng xiên bậy bạ không hà?
- Tụi con chỉ nói sự thật thôi mà bác – Ánh khúc khích – Mà nói vậy thôi chứ cho Nguyên vàng kêu ổng bỏ nhỏ này, ổng chịu mới lạ. Khó khăn lắm mới rước được người mà.
Mọi người cười nói vui vẻ trong không khí rộn ràng, hạnh phúc.
Sau phần lễ gia tiên trang trọng, ông Tùng và ông Vũ khẽ bắt tay nhau cười hỉ hả:
- Thằng bạn già, coi như tao hoàn thành lời hứa năm xưa rồi nha.
- Con gái tao về làm dâu mày thì phải yêu thương chăm sóc nó đó.
- Nghe mày nói tao tưởng nó đi làm dâu xa nhà lắm không bằng. – Ông Vũ cười lớn – thằng nào bắt tụi nó tuần ở nhà này tuần ở nhà kia hả? Người ta chỉ có một tân phòng, riêng nhà này phải chuẩn bị tới hai.
- Chứ hồi, Minh cưới Khánh mày không đòi vậy hả? – Ông Tùng cười. – Tao chỉ đòi nợ thôi.
Mặc hai ông chồng nói nhăng nói cuội, bà Dương và Ngân Mỹ khẽ dùng khăn tay lau nước mắt. Chứng kiến hai đứa lớn lên từ bé, thân thiết là thế, rồi lại thấy tụi nó như oan gia. Hai bà không dám tin sẽ có ngày này. Bà Dương thầm cám ơn trời phật cuối cùng cũng giúp con gái bà hạnh phúc bên người nó yêu. Cầu xin đừng có gì xảy ra với tụi nó.
Minh khẽ ôm Khánh vào lòng khi thấy cô vừa cười vừa khóc cùng lúc. Suốt bao nhiều năm nay, hai người đã day dứt bao nhiêu khi trò đùa của mình gây ra cho anh hai chị hai bao đau đớn. Đó cũng là lý do vì do Khánh luôn ủng hộ Nguyệt hết lòng như vậy? Trong lòng Khánh, chỉ có duy nhất Nguyệt là chị dâu cô.
Minh cười nhẹ khi thấy Nguyên ôm Nguyệt vào lòng, hôn nhẹ lên má Nguyệt. Anh hai, chị hai cuối cùng cũng đến được với nhau. Hy vọng hai người sẽ mãi hạnh phúc, bây giờ và mãi về sau này nữa.
Ánh cũng khẽ lau nước mắt. Là người chứng kiến nỗi đau của Nguyệt suốt bảy, tám năm dài có lẽ Ánh là người vui nhất trong ngày hôm nay. Đã từng có lúc Ánh ganh tỵ với Nguyệt, có lúc, Ánh muốn giành lấy Nguyên từ tay Nguyệt nhưng cuối cùng Ánh hiểu rằng chỉ có Nguyệt mới có thể ở cạnh Nguyên và cũng chỉ có Nguyên mới đem lại cho Nguyệt nụ cười rạng rỡ như thế.
Còn hai nhận vật chính thì chẳng thể suy nghĩ, cảm nhận gì trong niềm hạnh phúc tột cùng ấy. Mọi người ai cũng nhìn thấy ở họ, nụ cười rạng rỡ nhất trong cả cuộc đời.
Ở một nơi cách xa đám cưới của Nguyên và Nguyệt nửa vòng trái đất, một người đàn ông nâng ly rượu trong không khí vắng lặng:
- Chúc em hạnh phúc. Hãy tận hưởng hạnh phúc ngắn ngủi của mình đi, vì tôi sẽ không để em hạnh phúc được lâu đâu. Tôi sẽ giành lại em. Em phải là của tôi, hắn dám cướp em của tôi, hắn sẽ phải trả giá.
Người đàn ông cười gằn rồi ném chiếc ly vào tường. Chiếc ly vỡ nát, rơi từng mảnh xuống đất trong nụ cười đáng sợ của hắn ta.
Và ở một nơi khác, hai người con gái đang ngồi với nhau, cũng nâng những ly rượu trong tay nhưng uống cạn:
- Nguyên, anh thật tàn nhẫn. Sao anh không một lần chú ý đến em chứ? – Phương gằn.
- Còn em? Sao anh cho em hy vọng rồi nỡ nhẫn tâm bỏ rơi em vậy hả Nguyên? – Tiểu My đau đớn.
- Tất cả là tại chị ta. – Phương quát – Chị ta lấy tư cách gì mà ở cạnh Nguyên chứ?
- Phải là tại cô ta, cô ta cướp Nguyên của chúng ta. Tôi sẽ giành lại Nguyên. Tôi không thể mất anh ấy như vậy được – Tiểu My rên rỉ. – Tôi phải cho cô ta đau đớn như cô ta đã làm tôi đau đớn vậy?
- Chị ta may mắn được ở cạnh anh Nguyên trước chúng ta thôi. Không có chị ta, chúng ta sẽ có cơ hội. – Phương gay gắt nói – Không có chị ta…
Hai người liên tục uống những ly rượu đến say mèm, gục đầu trên quầy bar.
Từng người khách đi vào khuôn viên ngồi biệt thự Hồng Hoa để tham dự tiệc mừng đám cưới của con trai và con gái của hai đại doanh nghiệp lớn tại thành phố này.
Rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ chiếu về phía cô dâu chú rể đang đứng đón khách ở cửa. Chú rể sang trọng trong bộ comple màu trắng, còn cô dâu thanh khiết dịu dàng trong tà áo cưới hồng phần trang nhã. Nhưng điêu khiến người ta ngưỡng mộ lần ganh tỵ nhất có lẽ là tình yêu họ dành cho nhau không hề che giấu trên
Lúc đó, Nguyệt còn hôn mê nên Nguyên cũng không đi, nhưng không ai nói điều này với Trúc.
- Lần đó, tụi mình bận nhiều việc quá nên không thu xếp được thời gian – Nguyên khẽ nói.
- Bạch thì học sự phạm rồi về vùng cao làm cô giáo, yêu rồi lấy một anh chàng dân tộc hiền lành chất phác. Bảo thì chắc hai người đã biết. Một số thì ra miền trung thoe nghề đi biển, số còn lại thì như mình, ở lại nơi này, làm đủ việc để kiếm sống.
- Còn Thắm và Tiên thì sao? Còn Tiến nữa? – Nguyệt khẽ hỏi.
- Sau khi hai người về thành phố, Thắm dính vào tay Thắng đại ca của trường mình, chưa kịp tốt nghiệp thì có bầu, phá lén nên suýt chết. Bị tên Thắng bỏ đi lấy cô vợ khác xinh đẹp giàu có hơn. Thắm điên mất một thời gian rồi loa vào các vũ trường, giờ thì thành tú bà dắt mối hại đời con gái người ta.
- Thật không thể nào ngờ được – Nguyệt than – Ngày đó, Thắm là hoa khôi của trường mình, còn học giỏi nữa.
- Vì cô ta đã lựa sai dường để đi. Em buồn để làm gì chứ? – Nguyên nói thản nhiên.
- Không sai. Thắm chưa bao giờ hối hận khi đi theo con đường đó mà. Nguyệt đừng buồn làm gì? Tiến thi dậu đại học rồi về phụ cho công ty gia đình, cũng lo làm ăn lắm, lầy được cô vợ hiền lành lại đảm đang. Còn Tiên thi rớt đại học rồi lầy chồng ngoại, mới ly hôn chừng năm nay, nghe nói đang có ý định tấn công ông Tổng Giám đốc công ty gì đó đi du học ở Úc về.
Nguyệt cười khúc khích còn Nguyên thở ra làm Trúc ngạc nhiên
- Có chuyện gì à?
- Không có gì đâu. – Nguyên nói nhẹ.
- Hai người vẫn như vậy. – Trúc thở ra – Có một thế giới của hai người mà không ai tham gia vào được.
- Mọi người chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi ha. – Nguyệt bâng khuâng nói.
- Theo thời gian con người phải lớn lên thôi. – Trúc chợt nhìn đồng hồ rồi nói – Xin lỗi mình có tour bây giờ. Mình phải đi thôi.
- Khi nào rảnh thì tời nhà Nguyệt chơi nha. Hai đứa mình còn ở đây đến hơn 10 ngày lận.
- Trúc sẽ kéo cả đám lại quậy một trận tưng bừng đó. – Trúc cười.
- Trúc đi rồi, Nguyệt khẽ dựa vào người Nguyên.
- Sao vậy em? Mệt à? – Nguyên vừa hỏi vừa đưa tay sờ trán Nguyệt.
- Em hết sốt rồi mà.
- Mình về nhà ha. Gần 9h rồi còn gì.
Nguyệt gật đầu:
- Mình về thôi anh.
- Sao tự nhiên ngoàn quá vậy? – Nguyên bật cười – À, mai anh đưa em đi thăm cơ ngơi của Đại ha, nghe nói ăn nên làm ra lắm đó.
Nguyệt cười hiền, dựa người vào vòng tay Nguyên. Hai người cùng nhau bước đi trên con đường của mình.
Nhìn Nguyên vừa lái xe vừa cười không dứt làm Nguyệt phì cười theo:
- Làm gì mà anh cười mãi vậy? Không m