Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 1804

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

húng chảy xuống.

- Anh hài lòng chưa!? Đùa giỡn tôi vui lắm sao?

Mặt anh bỗng giận tái đi.

- Em cho là tôi đang đùa?

- Không cần biết đùa hay thật, coi như là tôi xin anh, làm ơn tránh xa tôi ra!

Câu cuối cô gần như hét lên. Hét xong cũng không quản anh phản ứng thế nào, cô xô cửa chạy ra ngoài.

Thật lâu sau, Đình Phong dựa lưng vào tường, bàn tay nhẹ ấn vào vị trí trái tim. Anh ngước mắt nhìn trần nhà, cười khổ.

- Phải như thế nào thì em mới tin!?…



- Rất đơn giản, chỉ cần thuê một chiếc ô tô giả vờ đâm cô ấy, sau đó bày ra một màn anh hùng cứu mĩ nhân!

- Cứu cái đầu cậu! – Trông vẻ thong dong cùng vui sướng khi người gặp họa kia, thực sự anh chỉ muốn đánh cho cậu ta một trận nên thân.

- À phải, cũng không được, lỡ như tên tài xế chệch tay lái…Chậc chậc…Xong đời! Còn nữa, cho dù có thành công, ngộ nhỡ Hải Lam mà phát hiện ra…

Đình Phong bực bội liếc xéo anh, ức chế bị dồn nén tất cả bộc phát ra.

- Hải Lam cái gì mà Hải Lam? Tên đó là để cho cậu gọi à?

- Không gọi thì không gọi…Không cần phải trừng mắt lên như thế! – Trong lòng lại bất mãn nói thầm, tên không để gọi thì để làm gì? Tên này dấm chua cũng lớn quá đi!?

- Tốt nhất cứ lo việc cậu đi, đừng quản việc của tôi. – Nghe lời hắn ta, có khi lợn lành cũng biến thành lợn chết rồi.

Nhắc đến chuyện này, Trịnh Duy lại câu khóe môi cười lạnh.

- Gần được rồi, cá cũng sắp cắn câu.

Ánh mắt Đình Phong chợt phức tạp lên, lo lắng một lúc, vẫn là mở lời khuyên ngăn.

- Dù gì Tịnh Yên cũng là bạn Hải Lam, cậu đừng làm quá…

- Yên tâm, tôi tự biết chừng mực. – Trịnh Duy không cho là đúng nói.

Đình Phong nghi ngờ nhìn anh, không tiếng động khẽ thở dài. Thôi thôi, chỉ mong cậu ta đừng phạm sai lầm là tốt rồi.

Bởi vì, có đôi khi, một sai lầm nhỏ, cũng phải trả một cái giá rất lớn…

*****

Đêm đã khuya, Hải Lam trằn trọc trên giường, lăn qua lộn lại không sao ngủ được. Hễ cứ nhắm mắt là hình ảnh kia lại lùa về trong óc, khiến tâm thần cô không yên. Tại sao có thể như vậy? Anh ta sao có thể…hôn cô!? Mà cô lại không chán ghét, ngược lại suýt nữa còn trầm mê trong đó?

Bất chợt, Hải Lam phiền chán ngồi bật dậy. Không muốn! Cô không thích mình thế này một chút nào! Càng lúc càng không giống cô lúc trước…Từ khi nào cô bắt đầu để ý đến những việc không đâu này? Từ khi nào cô không còn khống chế được cảm xúc chính mình? Không, nhất định cô phải cách xa anh ta, không để anh ta ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình thêm nữa!

Ở bên cạnh, dường như cảm nhận được sự bất an của cô, Tịnh Yên đột nhiên lên tiếng.

- Chị sao vậy?

- Xin lỗi, đã đánh thức em à?

- Không, vì em cũng không ngủ được.

Khẽ thở dài, Hải Lam lặng lẽ nằm xuống, trầm mặc không lên tiếng. Tịnh Yên thuận thế dựa đầu vào vai cô.

- Chị Lam!

- Ừ?

- Em mệt mỏi.

-…

- Thật sự mệt chết đi…

Cô hiểu tại sao Tịnh Yên lại nói thế. Tình cảm, nhiều lúc khiến người ta mệt mỏi.

- Vậy ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều nữa.

- Ừm.

Nói là nói vậy, cô vẫn không chợp mắt nổi, lại không dám trở mình sợ đánh thức Tịnh Yên. Cứ nghĩ đến ngày mai phải đối diện với ánh mắt soi mói của đồng nghiệp trong công ty là đầu cô lại đau. Năm năm, cô gắng sống điệu thấp, cố giống những người khác vì sợ mình trở thành tâm điểm chú ý. Nhưng mà lần này, chỉ e…chạy trời không khỏi nắng.

Mải lo nghĩ vẩn vơ, mãi đến hơn nửa đêm, cô mới khống chế không được khốn ý mà nặng nề thiếp đi…

*****

Ngày tiếp theo, đúng như Hải Lam dự đoán, vừa bước chân vào công ty, cô đã nhận thấy những ánh mắt hoặc tò mò, nghi ngờ, hoặc khinh thường cùng không mấy thiện cảm chĩa về phía mình. Lúc cô tới tầng tám, mọi người trong phòng đang ồn ào cũng lặng ngắt như tờ.

Cô giống như mọi ngày, không nói câu nào mà đi thẳng đến bàn làm việc. Không biết có phải trùng hợp không, cô vừa ngồi vào chỗ, Đình Phong cũng đến. Tất cả tập trung quan sát biểu hiện của họ, nhưng lần nữa thất vọng rồi. Bởi vì anh cũng không nói gì đi lướt qua cô. Phải người tinh ý lắm mới thấy, trong một khoảnh khắc, khóe mắt anh trong khoảnh khắc chợt liếc nhìn cô.

- Sao vậy? Không phải nói hai người họ đang quen nhau sao? – Ai đó không nhịn được nhỏ giọng đưa ra nghi vấn.

- Không biết, nhưng hôm qua tôi thấy họ…trong phòng uống nước mà!

-…

Với những lời thì thầm nhỏ như muỗi kêu đó, cô đều làm như không nghe không thấy.

Một ngày này, Hải Lam ở trên phòng làm việc ăn mì hộp. Nguyên nhân vì dưới nhà ăn quá ồn ào, không ngừng có những câu bàn tán, mỉa mai vô tình hay cố ý rơi vào tai cô. Tuy rằng không muốn quan tâm, song cô vẫn thấy không quá thoải mái. Cho dù là món ngon thế nào, ăn vào cũng mất hết vị, còn không bằng tìm nơi yên tĩnh ăn mì gói.

Cốc mì bốc khói nghi ngút, nhất thời hương thơm tràn ngập bay khắp phòng. Hải Lam hài lòng mỉm cười, mới ăn được vài miếng thì bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên.

- Tại sao không xuống nhà ăn?

Ra là cô ở trong này, thảo nào anh xuống dưới đó mà không thấy cô.

- Khụ! Khụ…Anh…- Tại sao anh ta lại quay lên?

Thấy khuôn mặt cô nghẹn đỏ vì ho, anh rất tự nhiên đi vòng ra phía sau, vỗ lưng giúp cô thuận khí. Khoảnh khắc tay anh vừa chạm vào lưng cô, cơ thể cô phút chốc cứng đờ, phản xạ rất nhanh né sang một bên.

- Khụ!…Tôi không sao!

Đình Phong không để ý sự né tránh đó, chỉ đứng dậy đi lấy nước cho cô.

- Cám ơn…

Hải Lam lúng túng đáp, rõ ràng không được tự nhiên uống vài ngụm rồi đặt cốc xuống, cầm đũa định tiếp tục bới mì. Nhưng thấy anh vẫn ngồi đối diện không chớp mắt nhìn mình lại có chút ngại, cô đành khách sáo nói.

- Anh có ăn không?

Cô cứ đinh ninh anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại không hề do dự nói “có” làm cô ngốc lăng. Chẳng lẽ anh ta không biết đấy chỉ là phép lịch sự thôi sao!? Nghi hoặc về nghi hoặc, song cô vẫn lấy cốc mì duy nhất còn lại đặt trước mặt anh.

- Mì đây, còn nước sôi…

- Không cần phiền phức thế đâu, tôi chỉ muốn nếm thử chút thôi.

- Hả!?

Sự việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cô đã quên cả phản ứng. Chỉ thấy anh nghiêng người về phía trước tiến sát khuôn mặt cô, chợt vươn đầu lưỡi liếm nhẹ khóe môi cô rồi nhanh chóng ngồi thẳng trở về.

- Ừm, không sai, rất ngon!

- Anh…anh…anh…anh…anh…- Cứ “anh” nửa ngày, cuối cùng cô vẫn không nặn ra được một chữ nào. Ngón tay cô run run chỉ thẳng vào anh, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng.

Anh nhếch miệng cười quyến rũ, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn môi cô. Tiếc thật, còn muốn nếm thêm chút nữa.

Cô vừa giận vừa quẫn trừng mắt nhìn anh. Anh ta không biết thẹn sao? Lần trước cô đã bỏ qua không nói, nhưng lần này thì –

- Anh nghe thật kĩ cho tôi, đừng ức hiếp người quá đáng…

Hải Lam còn chưa nói hết, nhóm người Tần Lan đã lục tục tiến vào. Thấy cả hai người ở cùng một chỗ, rõ ràng sửng sốt, sau đó ám muội nhìn bọn họ.

Chịu không nổi bầu không khí này, cô rốt cuộc nuốt không trôi nữa, nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi tức giận rời đi.

Chương 6:

Thật vất vả đợi đến giờ tan tầm, nhưng vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô lại có xúc động muốn quay lộn trở lại. Không biết từ bao giờ, Đình Phong đã đứng phía đối diện, lưng tựa vào chiếc Ford màu xanh biển, vóc dáng cao ngất cùng khuôn mặt điển trai thu hút vô số tầm mắt. Hải Lam nheo mắt hừ lạnh, a

1 .. 7 8 9 [10] 11 12 13 .. 49
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)