Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full - Truyện Teen - iuvn.wap.sh
header ("Location: http://24giay.xtgem.com");
Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 1808

Đọc Truyện Yêu Em, Chờ Em Full

àm gì?

Mặt anh tỉnh bơ, tựa hồ chẳng hề để ý.

- Vứt đi.

- Không được vứt!

- Tại sao không?

Phải rồi, tại sao không? Hải Lam bỗng cắn môi, không tưởng ra được lí do nào. Thấy anh không hề có vẻ đùa cợt, cô gấp đến độ xoay quanh, chưa kịp nghĩ gì đã thốt ra.

- Anh…Nó rất đắt! Anh làm như vậy là lãng phí!

Phụt! Lãng phí!? Anh phải vất vả lắm thì mới nhịn được cười. Tuy quả là con búp bê này không hề rẻ, vì là hàng anh đặt bên nước ngoài. Nhưng điều khiến anh buồn cười là lúc ném hoa anh tặng, cô có thấy gì là lãng phí đâu!?

- Nếu em không thích, giữ lại cũng vô dụng.

- Sao lại vô dụng? Anh có thể tặng em gái hay cháu gái anh!

- Tôi không có cháu, mà em gái tôi đã qua tuổi chơi búp bê rồi.

Nhìn cô hết cúi đầu, cắn môi lại vân vê góc áo, đáy mắt anh không che hết được ý cười. Không ngờ trêu chọc cô lại thú vị đến vậy, biểu hiện phong phú của cô lúc này thật đáng yêu nha.

- Hoặc anh có thể tặng trẻ con nhà hàng xóm!

Anh làm bộ mất kiên nhẫn, bàn tay nắm con búp bê siết chặt rồi giơ lên –

- Được rồi, tôi lấy, đừng vứt!

Cô vội tiến lên giật nó khỏi tay anh, phẩy phẩy vạt áo của nó bị anh làm nhăn, thuận tiện trừng mắt Đình Phong. Sau đó chẳng nói chẳng rằng quay lưng đi, đóng sầm cửa lại.

Đáng tiếc cô không kịp chứng kiến vẻ mặt khi mục đích đã đạt được của anh.

Sau khi ra khỏi phòng giám đốc, không để tâm tới sự kinh ngạc từ những người xung quanh, Hải Lam mặt không chút thay đổi đi thẳng về bàn làm việc, cẩn thận cất con búp bê vào túi xách. Ngồi trong phòng, ai nấy đều hai mặt nhìn nhau, tất cả cùng có chung biểu tình nghẹn họng nhìn trân trối. Như vậy là…nhận rồi!? Quản lý Lam nhận con búp bê!? Trời ạ, vì sao bọn họ không biết hôm nay mặt trời mọc ra từ hướng tây?

*****

Những ngày sau đó, khỏi nói cũng biết, mỗi hôm trên bàn cô lại xuất hiện một con thú bông hay búp bê. Có khi là con khủng long một sừng dễ thương, có khi là cá heo xanh, khi thì là chim cánh cụt…Và dù tâm tình không mấy dễ chịu, nhưng cô lần nào cũng mang chúng về. Mới đầu mọi người còn choáng váng, không thể tin nổi một chuyện với xác suất còn nhỏ hơn cả việc voi biết leo cây lại xảy ra, về sau họ cũng cho rằng có lẽ cô đã bắt đầu bị đả động rồi.

Còn riêng Hải Lam thì vô cùng buồn bực. Cô không muốn nhận bất kì món đồ gì từ anh, song mỗi lần trông thấy những con thú bông đáng yêu kia, thấy những ánh mắt tội nghiệp của chúng giống như đang cầu xin “đừng vứt bỏ tôi” làm cô không nỡ. Đáng giận nhất là anh ta luôn lợi dụng nhược điểm ấy, còn đe dọa là nếu cô không lấy sẽ vứt chúng đi. Được cái may mà kích thước chúng cũng không lớn nên vẫn có thể giấu trong túi xách, bằng không cô chẳng còn mặt mũi đi gặp người nữa.

Mội, hai, ba, bốn, năm…

Hai chín, ba mươi, ba mốt…

Bốn sáu, bốn bảy, bốn tám…

Năm mươi tư.

“Aizz…”

- Chị mua gì mà lắm búp bê thế?

- Không phải mua.

- A…- Mắt Tịnh Yên chợt lóe ra. – Vậy ai tặng sao?

- Đừng nhắc đến nữa! – Cứ nhắc tới là cô lại đau đầu.

- Là cái anh giám đốc đó à?

Hải Lam phiền chán nhíu mày, bực bội hừ một tiếng.

- Không biết rốt cuộc anh ta ăn nhầm phải thuốc gì!

Thái độ cô làm Tịnh Yên không nhịn được bật cười.

- Chị mới ăn nhầm thuốc ý! Người ta đang theo đuổi mà còn không biết à? Sao bình thường chị thông minh mà giờ chậm hiểu thế hả?

Thịch! Tim cô bất giác đập trật nhịp.

- Đừng nói lung tung! Không như em nghĩ đâu.

- Vậy chị nói xem là thế nào?



- Anh ta có người yêu rồi.

- Cái gì? Là ai?

- Tổng giám đốc công ty chị. – Trong giọng nói cô phảng phất chút rầu rĩ không vui mà chính cô cũng chẳng phát hiện.

Trịnh Duy và Đình Phong!? Khóe môi Tịnh Yên co rúm lại, tiếng cười không thể ức chế cứ thế bật ra.

- Phụt! Ha ha ha ha…Chị Lam, chị…Ha ha ha…- Ôi trời, đau bụng quá, cô còn tưởng thế nào! Ôi ôi ôi, bà chị ngốc nghếch của cô…

Nhưng, khi nghĩ đến “người đó”, ánh mắt cô xẹt qua nét ưu thương. Nụ cười cũng vì vậy mà phai nhạt dần.

- Em cười gì? Chị không đùa đâu! – Hải Lam chợt thẹn quá thành giận gắt lên.

- Làm sao chị có cái ý tưởng ngớ ngẩn đấy?

-…Chị thấy họ thân mật trong phòng tổng tài. – Thật lạ, cảm giác ê ẩm này là sao?

Cố nhịn cười, Tịnh Yên gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đột nhiên ôm chầm lấy cô.

- Em với chị bây giờ có tính là thân mật không?

- Hả!?

- Vậy chúng ta đồng tính sao?

Hải Lam bỗng ngẩn ra. Đúng nha, hình như…hơi có lí.

- Đừng nghĩ linh tinh nữa, thử quen với anh ấy đi.

Lúc trước, qua Trịnh Duy cô cũng biết Đình Phong. Ban đầu cô không hiểu tại sao anh đã hai mươi ba tuổi rồi mà chưa từng quen bạn gái, về sau mới loáng thoáng nghe Trịnh Duy kể hình như anh đang chờ ai đó. Có khi nào…là chị Lam không?

- Em không bị sốt đấy chứ? Chu yện đó là không thể nào!

- Nếu chị không chịu mở lòng, làm sao biết là không được?

Cô thoáng trầm mặc trong chốc lát, ảm đạm nhếch môi.

- Liệu em có chấp nhận vụ đầu tư nếu biết 50% là thất bại không?

Đầu tư càng lớn, đến lúc thua lỗ mất mát càng nhiều. Mà cô thì lại không thích mạo hiểm.

- Nhưng vẫn còn một nửa…

- Thôi – Hải Lam phẩy tay. – Tốt nhất em dành thời gian tìm cách giúp chị xử lý đống đồ này đi.

Thấy cô có ý lảng tránh vấn đề này, Tịnh Yên cũng đành lắc đầu thở dài. Quên đi, dù sao đây là chuyện hai người, người khác xen vào không được.

- Em biết một trại trẻ mồ côi, chị có thể gửi đám thú bông đến đó.

- Ừ, cho chị địa chỉ, mai chị gửi đi… – Cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện.

Tịnh Yên rũ mắt xuống, đột nhiên đứng bất động, thật lâu không nói gì.

- Tịnh Yên!? – Hải Lam nghi hoặc nhìn cô.

- Chị Lam.

- Ừm?

- Sắp tới…có lẽ em sẽ chuyển đi.

Chương 7:

- Đây là báo cáo điều tra thị trường, còn đây là bản kế hoạch mới của tổ một…

Anh như có điều suy nghĩ nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu chẳng hề liên quan.

- Hình như em có chuyện không vui?

Hải Lam sửng sốt một chút nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ đạm mạc.

- Cho dù có thì cũng là chuyện của tôi. – Ý là không quan hệ tới anh.

Đúng là tâm trạng cô không được tốt, hôm qua tự dưng Tịnh Yên nói sẽ chuyển đi làm cô bất ngờ không kịp trở tay. Chẳng cần nghĩ cũng biết cô ấy sắp chuyển đi đâu, chỉ có thể là chỗ của “người đó”. Nếu như cô ấy cảm thấy vui vẻ thì cũng không sao, đằng này…Tịnh Yên chắc chắn có việc đang giấu cô!

- Tôi thắc mắc…- Anh bỗng đứng lên, hai tay chống xuống bàn, mặt đối mặt với cô. – Khi nào thì em có thể gỡ bỏ vỏ bọc lạnh lùng này?

Hải Lam không vui nhíu mày.

- Bây giờ đang giờ làm việc, phiền anh cẩn thận ngôn ngữ hành vi.

Bắt đầu mất bình tĩnh rồi sao? Khóe môi anh bất giác gợi lên.

- Vậy ngoài giờ làm việc thì được?

- Anh! – Cô tức giận trừng mắt anh, bàn tay hết nắm chặt lại buông ra. Cố hít thở sâu, trong giọng nói cô đã có tia thỏa hiệp. – Rốt cuộc anh còn muốn tiếp tục đến bao giờ?

- Đến khi em đồng ý làm bạn gái tôi.

- Không! – Không cần đắn đo, một ngụm cự tuyệt.

- Lí do?

- Không lí do gì cả, ngoài tôi ra còn có rất nhiều đối tượng cho anh lựa chọn…

- Nhưng họ không phải là em.

Ánh mắt chân thành của anh, giọng nói dịu dàng làm cô hơi ngẩn người, bối rối dời tầm mắt.

- Hừ, tôi không thèm tranh cãi với anh! Tóm lại, anh sẽ phí công thôi!

Nhìn bóng cô l

1 .. 9 10 11 [12] 13 14 15 .. 49
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)