cô còn là không dám tin, làm sao cũng không cách nào liên hệ giữa anh trong quá khứ với hiện giờ. Anh trong ấn tượng của cô là cậu bạn cao gầy có khuôn mặt ưa nhìn, tính tình sáng sủa hoạt bát, hòa đồng với mọi người, lại thường hay bày trò thu hút sự chú ý của cô. Còn anh của bây giờ gần như đã lột xác thành người khác, thành thục quyết đoán, quanh thân tràn đầy sức hấp dẫn của đàn ông, ngoại trừ việc hay tìm cách gây khó dễ cô. Duy nhất không thay đổi, có lẽ chỉ có nụ cười đó, rạng rỡ, dịu dàng mà ấm áp.
Đình Phong cứ đứng yên để mặc cô quan sát, lúc cô đeo kính lên anh có hơi nhíu mày song thủy chung vẫn duy trì mỉm cười.
- Rốt cuộc em cũng nhớ ra?
Miệng hết mở lại đóng, cô nghĩ chắc bộ dạng mình bây giờ phải ngờ nghệch lắm. Bàn tay giấu sau lưng hơi run rẩy, cô có thể cảm nhận từng sợi từng sợi tơ trong lòng mình đang căng ra, nhẹ nhàng dao động vì bị chạm tới…
- Tại sao lại là anh?
Anh khẽ cười, bước tới gần cô hơn.
- Tại sao không thể là tôi?
Hải Lam vẻ mặt quẫn bách, bối rối lùi lại phía sau, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì.
- Kính của anh đâu?
- Năm năm trước tôi mới mổ mắt.
Bởi một lần cô nói lúc anh đeo kính trông có vẻ “đểu giả”. Khụ, dĩ nhiên cái này cô không cần biết.
- Vậy sao…- Ánh mắt cô thoáng chật vật né tránh. – Tôi còn có việc, đi trước.
Mới đó đã nghĩ chạy? Đình Phong hơi nhướng mày, lúc cô đi ngang qua người anh thì chợt níu tay cô, lực đạo mạnh khiến cô thẳng tắp đụng vào ngực anh.
- Em định nuốt lời?
Giọng anh phảng phất bên tai cô lại đem đến vô tận trầm trọng áp bách.
- Anh trước buông!
Cô giãy dụa muốn rút tay lại nhưng vô ích, vì anh nắm tay cô càng chặt hơn.
- Cả đời này cũng không buông.
Trái tim phút chốc run lên, cô thậm chí đã quên cả giãy dụa, chỉ biết lăng lăng nhìn anh. Tròng mắt ấy trong suốt, lại như ẩn chứa vô vàn cảm xúc, cuốn hút người ta lạc lối trong đó. Cô bỗng nghe thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mất khống chế. Thấy cô thất thần, khóe môi anh bất giác cong lên, đột ngột cúi xuống phủ lên môi cô. Hải Lam nháy mắt sực tỉnh, lập tức tránh thoát vòng tay anh, cả khuôn mặt đỏ rần lên. Dùng bàn tay xóa sạch môi, cô không thể tin trừng mắt anh. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Tại sao cô có thể bị anh ta mê hoặc?
- Phong, Lam! Thì ra hai người ở đây à?
*****
Trong quán ăn, mọi người rất tự động tránh sang hai bên nhường chỗ cho Đình Phong và Hải Lam. Ai nấy đều nhìn họ với ánh mắt ám muội “quả nhiên là như thế”. Hồi nãy trông biểu tình trấn định của cô, suýt nữa họ đã cho là hai người này thực sự không có gì. Không ngờ trước mặt thì phủ nhận, sau lưng nhưng lại âm thầm hẹn hò. Có thì nói có thôi, việc gì phải xấu hổ đâu?
Hải Lam bị trành đến mất tự nhiên, cảm thấy như có trăm nghìn mũi nhọn đang chĩa vào mình, đành phải đưa cốc nước lên uống để che giấu sự không yên bất an. Trong khi đó, Đình Phong xem ra tâm tình không sai, cực kì tự tại nhàn nhã, dù ai hỏi gì cũng trả lời.
- Phong, bây giờ cậu đang làm ở đâu vậy?
Anh không dấu vết liếc qua Hải Lam, thấy vai cô chợt chấn một chút.
- Tập đoàn Trịnh Nguyên.
- Trịnh Nguyên? Một trong ba tập đoàn lớn nhất nước?
- Không tồi, Hải Lam thì sao?
Không để cô kịp nói gì, anh cướp trước trả lời.
- Chúng tôi làm cùng công ty.
- A…
Xung quanh lại ồn ào những tiếng trêu chọc, không ngừng hỏi han quan hệ cả hai đến đâu rồi. Cô vẫn cúi đầu, đến khi không ai để ý mới căm tức trừng mắt anh. Ai cần anh ta nhiều lời? Rõ ràng là cố ý! Đình Phong lại không sao cả cười cười.
- Thế bao giờ cho chúng tôi ăn bánh kẹo đây?
Khóe môi ý cười càng sâu, anh nhìn thoáng qua cô.
- Bất cứ lúc nào, chỉ cần Hải Lam đồng ý.
Ồ…Không khí bởi vì câu này mà như bị oanh tạc, bỗng chốc trở nên sôi sục. Không biết ai đó bất ngờ gõ bát hô câu “đồng ý đi”, sau đó một hàng âm thanh hưởng ứng reo hò. Bỗng cô đột ngột đứng dậy.
- Tôi hơi mệt, xin phép về trước.
Sau đó đứng dậy rời đi, lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau. Đình Phong cũng đứng lên, hướng tất cả xin lỗi rồi vội đuổi theo cô.
- Hiểu rồi, đang cãi nhau chứ gì. – Một người giễu cợt lên tiếng, đổi lại là những tiếng cười to.
Ra khỏi cửa quán ăn, anh nhìn quanh thấy cô đang bắt xe thì nhanh chóng chạy tới kéo tay cô.
- Em giận à?
- Buông!
- Đừng chờ, để tôi đưa em về.
- Không cần, anh mau buông!
Ở bên đường, sự giằng co giữa anh và cô đưa đến vô số sự chú ý, trong đó có một người tiến lên hỏi.
- Cô gì ơi, anh ta đang làm phiền cô sao?
Đình Phong trước cô từng bước nhã nhặn đáp lời.
- Không có gì, tôi và bạn gái chỉ có chút hiểu lầm thôi.
Cô bỗng tức tối gắt lên.
- Ai là bạn gái anh?
- Anh biết sai rồi, lần sau ngoại trừ em ra tuyệt đối sẽ không liếc mắt người con gái nào khác.
Rốt cuộc anh ta đang nói cái gì?
- Tôi không hiểu anh nói gì cả, mau buông tay!
Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán “thì ra là giận dỗi nhau”, thấy không có chuyện lớn gì nên dần tản ra. Vài người trước khi đi còn bỏ thêm một câu “Thôi tha cho cậu ấy đi” làm cô tức đến bốc hỏa, không muốn gây thêm phiền nhiễu không cam lòng đi theo anh. Đến tận khi vào trong xe cô vẫn không nói được một lời.
- Em vẫn giận à?
Quay đầu đi, mặc kệ anh ta.
Thấy cô không để ý mình, Đình Phong mất mặt sờ sờ mũi, có lẽ anh đùa hơi quá, đành biết phận chuyên tâm lái xe. Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng không chịu nỏi bầu không khí áp lực này.
- Tôi không hề bắt anh chờ, cũng không nghĩ mình có sức nặng đến mức đó.
Anh hơi ngẩn ra, sau đó đạm cười.
- Anh biết, là quyết định của anh, không liên quan đến em.
Cô khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói.
- Lúc trước tôi cũng chỉ nói sẽ suy nghĩ lại.
- Giờ thì em nghĩ kĩ rồi?
Đình Phong nguy hiểm nheo lại mắt, nếu anh đoán không lầm nhất định sẽ không là kết quả mà anh muốn nghe.
- Rồi, đáp án là không.
Quả nhiên! Nằm trong dự kiến nên anh cũng không có ngoài ý muốn. Đến gần ngõ khu chung cư nhà cô, anh dừng xe vào lề đường, với tay ra sau ghế lấy một túi đồ đưa cho cô.
- Hồi nãy em cũng không ăn nhiều, lát nữa ăn thêm cái này đi.
Cô kinh ngạc há hốc miệng, anh ta mua những thứ này từ lúc nào? Mà khoan…
- Anh không hiểu tôi nói gì sao? – Không tức giận, cũng không nổi cáu?
- Sáng mai 7 giờ 30 tôi đến đón em.
Hả?
- Vậy nhé, tạm biệt.
…
Hải Lam vẫn ngốc lăng đứng tại chỗ. Cô nghĩ mình không có nhận lời đi? Làm sao anh ta có thể tự nói tự quyết định như thế?
Đêm.
Cô nằm co mình trên giường, hai tay tự ôm lấy nhau. Trước kia cũng thế, bây giờ vẫn thế, bản thân cô vẫn luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn. Đau buồn hay cô độc, chỉ có thể tự mình an ủi mình, tự mình bảo vệ mình. Sống cùng cô độc, dường như đã trở thành một loại bản năng tự động bài xích tất cả những ai muốn tiến gần. Nhưng là…tại sao người đó còn xuất hiện?
Mười năm, cô cứ nghĩ đã đủ để anh hết hi vọng rồi, đủ để anh lãng quên cô rồi, không nghĩ đến anh lại quay lại xáo trộn toàn bộ những gì cô đã cố gắng tạo dựng nên. Có thể tin anh sao? Tin anh thực sự đã vì cô chờ mười năm? Cũng quá hoang đường đi. Hoặc giả anh về cũng chỉ là trùng hợp, gặp cô cũng là trùng hợp, ngẫu nhiên nhớ tới lời hứa xa lơ xa lắc nào đó mà muốn thử nố