Đừng Yêu Tôi Đồ Ngốc Vì Yêu Em Nên Tôi Mới Là Tên Ngốc
Đánh giá: 7/10
Bình chọn: 2518
Đừng Yêu Tôi Đồ Ngốc Vì Yêu Em Nên Tôi Mới Là Tên Ngốc
ẤN chắc nịch!
“tại sao?” nó quay mặt lên nhìn TUẤN, đôi mắt nheo nheo lại!
TUẤN cười cười, nhìn nó “bởi tôi đã không thể ngồi đây…nếu không có cậu chủ!” rồi TUẤN nhìn lại ra biển, cười khẩy một cái! Thực chất…trong lòng cậu…cũng ko mong có một cái hoàn cảnh như vầy! nếu hôm đó…cậu ko đc cứu! nếu…lúc đó…cậu chết có lẽ hay hơn!
Nó nhìn TUẤN với cặp mắt man mác!
“tôi mồ côi từ lúc sinh! tôi cũng không biết! chỉ biết mình từ khi bắt đầu biết nhớ thì đã sống trong một gầm cầu gần môt cái chợ! như một bản năng tôi ăn xin để sống qua ngày!”
……
“bắt lấy nó!” tiếng một người đàn bà vang lên một cách chói tai!
Cậu bé hoảng loạn tay cầm ổ bánh mì mới trộm đc, chạy hụt hơi!
“ạch!” vấp phải đá, cậu bị té nhoài, gương mặt lấm lem sình đất, ổ bánh mì rơi trên đất dính đầy sình! Cậu mếu mặt lại, vì đau, vì sợ, vì ổ bánh!
“mày đây rồi!” người đàn bà to béo rốt cuộc cũng chạy tới, không nhân nhượng cho một bạt tay vào mặt cậu bé!
Như phản xạ, cậu co người lại, che đi gương mặt xanh xao để tránh những cú giáng tiếp theo!
Người phụ nữ đó như ko tim, lạnh lùng tiếp tục đạp cậu bé, mặc dù trên gương mặt cậu đã xuất hiện những vệt máu đỏ thẫm!
Sau trận đòn dữ dội, bà ta cũng dừng lại, liếc cậu bé lần cuối, bà ta ngó ổ bánh mì, cười khẩy, vô tâm đá ổ bánh đó xuống vũng sinh xong bước đi!
Những giọt nước mắt lại rơi, nhòe cũng với máu, cậu bé cố gắng nhướn đầu tìm kím ổ bánh trong khi mắt vẫn còn nhòe vì đau!
Sau một lúc mò mẫm, cậu cũng phát hiện ổ bánh mì đang trong vũng sình, cậu cầm ổ bánh lên, ko ngần ngại đưa vào miệng!
Vừa ăn…cậu vừa khóc! Vì đói…nên cậu mới làm vậy! cậu muốn xin lỗi người phụ nữ ia! Nhưng cậu không thể!
Những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi, tay cậu run run đưa ổ bánh mì lên miệng, ngấu nghiến!
“thật là dơ bẩn!”
Sau giọng nói, ổ bánh mì rơi khỏi tay cậu bé, văng ra xa bởi một cú đá của ai đó!
Ngước mặt lên, cậu thấy một cậu nhóc…có lẽ nhỏ hơn cậu!
Cậu ta đang mặc một bộ đồ màu trắng…sang trọng…quý phái! Đôi mắt đầy uy nghiêm, quyền lực!
Cậu bé đơ người một hồi, nhưng cơn đói lại lôi cậu về hiện thực! cậu típ tục mò mẫm ổ bánh mì, tiếp tục đưa lên miệng! chưa kịp ăn…một lần nữa chiếc bánh mì lại văng ra xa!
Cậu bé lại đưa mắt nhìn thằng nhóc mặc bộ đồ trắng! ánh mắt pha tia giận dữ! nhưng vẫn ngoan cố cầm ổ bánh lên ăn!
Như 2 lần trước, cái bánh lại văng ra! Nhưng lần này cậu nhóc kia còn dùng chân dẫm lên ổ bánh mì làm nó nát, hòa lẫn với cát!
Cậu bé tức giận thực sự! liếc cậu nhóc kia!
“ya! Mày làm cái gì vậy hả?” cậu liền lao lên! Nhanh như chớp! cậu nhóc kia né đc! Ko những vậy còn tung một cứ đá làm cậu bé văng ra xa!
Nhưng cậu bé cũng đứng dậy ngay lập tức, lao về phía phía cậu nhóc!
“trả bánh lại cho tao!” cậu bé lao lên!
“bốp!”
Không hỉu chuyện gì đã xảy ra, cậu bé lại nằm dưới mặt đất!
“tôi đã nói là nó dơ rồi! ko nghe hả?” cậu nhóc lạnh lùng nói! Gió thổi làm mái tóc nâu phấp phới, khiến cho đôi mắt quyền lực kia mập mờ bí ẩn!
Cậu nhóc tiến tới chỗ cậu bé đang ngồi dưới đất, từ tốn nói!
“tôi là MINH NHẬT! có muốn theo tôi không?” câu nhóc giơ một bàn tay ra, đỡ cậu bé dậy!
Cậu bé ngạc nhiên! Tròn mắt nhìn thằng nhóc đang đứng trước mặt mình!
“tôi sẽ đi MĨ, ngay bây giờ! Cậu hãy đi cùng tôi!”
Đầu óc cậu bé mơ hồ! đi MĨ? Tim cậu đập nhanh! Cậu đang mơ à? Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả?
“tôi không muốn nói lần thứ ba! Đi hay ko?” ánh mắt cậu nhóc đầy cương nghị!
Cậu bé chợt choáng ngợp! cậu nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay cậu nhóc kia! Cậu không muốn nghĩ thêm gì nữa! đi MĨ sao? Cậu được đi MĨ sao? Niềm vui dâng lên trong tim cậu! ngập…tràn!
Cậu sẽ không cần ăn xin sao? Không cần ngủ dưới gầm cầu đầy chuột và muỗi! không phải ăn cắp bánh mì! Không phải bị đánh! Không bị người khác xem thường! không bị hắt hủi!! thật sao? Đây là giấc mơ sao?
Trước mặt cậu bây giờ chỉ có cậu nhóc! Cậu bé đã vạch cho mình một con đường! nếu cậu nhóc đó đi đâu…mình sẽ theo đó! Chắc chắn là vậy!
Chap 56
Màu trời đang dần dần chuyển từ đỏ sang tím, vài tia nắng cố gắng vươn mình thoát khỏi những đám mây, tạo những vệt sáng nhòa nhạt trên bầu trời! gió thổi cuốn câu chuyện của TUẤN ra biển khơi, đến bên tai nó! nhẹ nhàng, buồn bã! Nó mím môi, khẽ xoay gương mặt nhìn TUẤN, vài sơi tóc làm vướn tầm nhìn của nó.
“tôi…không biết đó là may mắn…hay là một bi kịch! tôi…đã không biết…từ lúc đó…cuộc đời tôi đã chuyển sang chiều hướng tốt đẹp hay…lao vào vùng tăm tối!” TUẤN vẫn đều giọng. “mọi thứ rất choáng ngợp, tôi nghẹt thở…lần đầu tiên tôi được ăn một ổ bánh mì sạch sẽ đến vậy…lần đầu tiên tôi được uống loại nước ngon đến vậy…lần đầu tiên…tôi không phải đi ăn xin…tôi đã được ngủ ngon giấc…” đôi mắt TUẤN sáng rực, đôi môi khẽ nhếch lên, như ý cười, nhưng trong phút chốc nó trở nên cay đắng!
“tôi đã không biết…khi đặt chân lên đất MĨ…là chuỗi ngày còn hơn địa ngục!” TUẤN ngước mặt lên, nhìn phía chân trời, giọng đay nghiến!
Nhưng cậu cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nhìn nó!
Nó vẫn đưa đôi mắt bất ngờ nhìn TUẤN vì phản ứng hồi nãy của cậu!
TUẤN chợt xoa đầu nó, cười.
“đừng nhìn tôi như vậy!”
“kinh…kinh khủng lắm sao? Họ…làm gì cậu à?” nó lắp bắp! sự tò mò của nó càng lúc càng lớn dần! nó như bị cuỗn vào câu chuyện của TUẤN!
TUẤN thở hắt ra, cậu vẫn nhìn nó, đôi môi nhếch lên!
“đúng! Kinh khủng…còn hơn địa ngục!” ánh mắt cậu ánh lên những tia buồn bã!
Nó im lặng…nhìn TUẤN…đôi mắt càng mở to ra hơn!
“tôi…đã giết người…lần đầu tiên…khi 8 tuổi!” TUẤN lạnh lùng nói, cứ như phả một luồng hơi lạnh vào xống lưng của nó! nó khẽ rừng mình, miệng như không thể ngậm lại được, đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào TUẤN!
TUẤN nhếch mép cười, gương mặt cậu đối diện với mặt đất, 2 khuỷu tay khẽ chống lên đầu gối che đi gương mặt chua xót! Cậu biết mà! Khi nghe điều này…ai mà không sợ cậu chứ? dưới mắt họ…cậu như sát nhân, tàn bạo, thâm độc…
“chạy trốn cùng tôi!”
TUẤN nhíu mày, thoáng chút ngạc nhiên khi nghe nó nói, rồi cậu ngước mặt lên nhìn nó, đôi mắt kiên định của nó nhìn xoáy vào TUẤN, đôi mắt mờ mờ trước làn tóc đang phấp phới từng hồi theo gió!
“hãy…giúp tôi chạy trốn! tôi và cậu…hãy cùng chạy trốn! được không? ĐĂNG là bạn của tôi! Chắc chắn cậu ấy sẽ giúp được cậu!” nó nói, ánh mắt càng lúc càng sáng!
“đừng đùa!” TUẤN nói, giọng nghẹn lại! “cậu MINH NHẬT không phải là người đơn giản! nếu cậu ta muốn…thì không gì có thể cản nổi!” rồi TUẤN đưa măt nhìn nó “kể cả giết tôi!”
Đôi mắt đanh lại, nó chuyển hướng mắt nhìn bãi cát vàng!
“chắc chắn…sẽ có người cứu tôi!!! Lúc đó…hãy chạy trốn cùng tôi!” nó đề nghị!
TUẤN hướng mắt lên trời, cậu nhìn bâng quơ, sau đó mấp máy môi!
“về thôi! Trễ rồi!” rồi cậu đứng dậy, quàng tay nó qua cổ mình.
“này!! Tụi tui sẽ giúp cậu mà!” nó nói, nhưng TUẤN vẫn từ từ cõng nó lên, cậu bước đi trên cát! Những bước chân in trên cát, được sóng cuốn đi! Bước chân thật cô đơn!
Cậu nhìn vào hư vô, ánh mắt như phủ một lớp xương mỏng mơ màng! Chạy trốn? từ lâu…cậu đã không nghĩ đến từ đó! Rồi cậu mỉm cười! cô nhóc này…thật kì lạ!
Bóng tối dần bao phủ, khu vườn- nơi đang tổ chức bữa tiệc sinh nhật của MINH NHẬT như đang sáng rực bởi ánh đèn vàng n