động ồn cũng sủa ầm lên nghe đinh tai điếc óc. Cũng hên là hôm đó trong nhà không có mấy thằng đệ của ổng, với lại thằng Minh cũng hơi lớn tuổi rồi nên sức khỏe và độ lanh lẹ không bằng em. Tướng em tuy nhỏ hơn ổng, nhưng nhanh hơn ổng nên né được nhiều cú đá mạnh của thằng Minh, sau đó tung ra nhiều cú đấm mạnh vào người nó, em hiện đang trên cơ nó một bậc. Biết là đánh người lớn tuổi đáng cha đáng chú mình là vô cùng mất dạy, tuy nhiên, thật sự lần này em chỉ muốn cho nó một bài học vì những gì nó đã gây ra cho bé Huệ, cho mẹ con con Ly, và cho những cô gái khác mà nó đã bức hiếp trước đó, chứ thật ra em không tính toán cái vụ nó cho người đánh em. Em gọi ổng bằng “nó”, bằng “thằng” vì cái tính khinh người và hay hạ thấp người khác của ổng.
Thấy thằng Minh có vẻ như chịu không nỗi nữa, em mới dừng tay và lùi lại ra sau, trong lòng vẫn rất hậm hực. Con Ly thì mặt mày tái mét cứ hét lên: “Anh lái xe về đi, nhanh đi, “Ba ơi, thôi mà”. Cũng tội cho con Ly, chứng kiến cảnh ba nó bị em đập thì tất nhiên là phải buồn rồi, chắc nó ghét em lắm nhỉ. Trước sự năn nỉ của con bé, em cũng lủi thủi ra ngoài, tính dắt xe ra để trở về, tại thấy con Ly nó khóc lóc dữ quá, thiếu điều muốn quỳ lạy van xin em đi về. Đu bà nó, bà cô giúp việc vừa mới mở cửa, em cũng chuẩn bị dắt xe ra thì thằng chó Minh nó bất ngờ chạy vào bếp lấy con dao to tổ bố ra dí em, nó lao vào chém một phát vào tay em nhưng, em ngã cắm đầu xuống đất, cũng may là em né sơ qua nên chỉ bị một vết chém nhẹ, máu rỉ ra từng giọt như những giọt lệ trên mắt con Ly đang rơi xuống, xém chút nữa là em đi đời cánh tay rồi. Cảm thấy éo ổn rồi, em sợ quá bỏ xe ở lại đó rồi chạy bán sống bán chết ra ngoài. Ổng dí em thêm một đoạn nữa thì không dí nữa, chắc nó hết sức rồi. Moẹ nó, qua lần này em mới biết là thằng già này nó đúng 100% là bị khùng và rất bố láo, biết vậy nãy em quất cho nó thêm mấy cú. “Nhưng cơ mà giờ quăng xe ở nhà nó thì làm sao lấy đây?”.
Sau khi bị thằng Minh dí ra khỏi nhà, em mới lũi vào một cái quán café gần đó, rồi nhắn tin nhờ con Ly lát dắt xe ra ngoài giùm, “không biết thằng Minh nó có nổi khùng lên đập xe em nát bấy không”, hoặc nó có“gọi điện kêu đàn em tới xử em không, em lo lắng teo hết cả dái.
Đợi đến 8h30 thì con Ly lái xe tới quán café, ô may quá, xe em vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị sao.
“Ly, anh nè” (Em ra dấu cho con Ly khi đang ngồi một góc tù hù ở quán café)
“Anh sao rồi, sao tự nhiên 2 người ghét nhau rồi đánh nhau tùm lum vậy, em chả hiểu gì hết”
“Em ngồi xuống đi, anh kể cho nghe, ba em có sao không”
“Ổng không sao, em chăm sóc vết thương cho ba rồi, ổng nói với em là đừng bao giờ dẫn anh tới đây nữa, không thôi ổng đập anh chết đó”
“Ùa, anh xin lỗi, nãy anh hơi mất kiềm chế nên mới quýnh nhau với ba em”
“Chuyện ba em kêu người quýnh anh là như thế nào”
“À, chuyện đó cũng liên quan đến bé Huệ, thôi thì chuyện đến nước này rồi anh cũng không muốn giấu em làm gì. Hồi trước, bé Huệ có kể với anh là, ba em đã bỏ một số tiền lớn ra bao nhỏ, ổng xem nhỏ như là tình nhân của ổng, rồi có thuê một ngôi nhà nguyên căn, bảo bé Huệ tới đó ở. Trong thời gian đó, ba em đã liên tục tra tấn dã man con bé, con nhỏ sợ quá nên có lần bỏ trốn, và lần đó anh đã góp công tìm cách giúp Huệ thoát khỏi ba em. Ổng biết anh giúp bé Huệ nên mấy bữa trước có kêu 2 thằng đàn em ra tấn công anh. Lần đó anh bị ăn đòn no nê, rồi nhập viện mấy ngày trời. Khi xuất viện về thì bé Huệ cũng mất tích, anh nghi bé Huệ đã bị ba em hù doạ rồi bắt lại căn nhà đó đó”.
“À thì ra là vậy, hèn gì bà giúp việc bảo là bố em không thường xuyên về nhà, chắc qua ở căn nhà bí mật đó rồi. Bố em thật quá đáng mà”
“Ùa, bây giờ em làm sao điều tra ra địa chỉ căn nhà đó. Anh biết tính bé Huệ, chắc nhỏ không dám trốn khỏi đó đâu, nó sợ ba em cho người quýnh anh tiếp và làm phiền mấy chị em khác. Do đó, giờ chỉ còn cách anh với em tìm ra địa chỉ căn nhà đó rồi cứu nó thôi”.
“Dạ, em hiểu mọi việc rồi, thôi anh cứ để em lo việc này. Anh cứ về nhà nghỉ dưỡng sức đi, em thay mặt ba, xin lỗi anh vì những việc trước đây. Để vài bữa ông già em bớt giận, em hứa sẽ đưa bé Huệ ra ngoài”.
“Ùa cám ơn em nha, anh cũng không muốn làm lớn chuyện việc này đâu, nhưng anh thấy ba em hơi vũ phu đó, bữa trước ổng đánh con Huệ mà anh nhìn tội lắm. Anh sợ không đưa nhỏ ra sớm, chắc ba em sẽ hành hạ nhỏ chết mất”.
“Em biết rồi, anh bị đau chỗ nào, cho em xem vết thương đi”
“Thôi, anh không sao đâu, vậy giờ anh chở em về lại phòng trọ rồi anh về nhà luôn nha, có thông tin gì em nhớ gọi điện thông báo cho anh biết”
“Dạ”
…
Sau khi chở con Ly về phòng để cho nó kịp giờ đi làm, em cũng lái xe phắn về nhà luôn. Qua nét mặt, em thấy con Ly rất buồn, chắc nãy giờ nó khóc dữ dội lắm, tội nghiệp con nhỏ, tốt bụng đáng yêu thế mà lại sinh ra trong một gia đình có người cha vũ phu như thế này.
Lộc cộc dắt xe dựng trước cửa nhà, em thấy ông già em vẫn còn đang ngồi xem ti vi trước phòng khách, mà muốn vào nhà thì em phải đi qua mặt ông già. Kiểu này chắc tiêu mẹ rồi, lạng quạng đi vào ổng thấy vết thương trên cánh tay của em rồi suy nghĩ lung tung này nọ nữa. Em đứng ở đằng trước cửa nhà đi qua đi lại như thằng dở, giả vờ cầm điện thoại ra vẻ có người đang gọi đến, em tính đợi ông già đi vệ sinh hay đi ra phía sau nhà, em sẽ dắt xe vào gấp, rồi phóng lên phòng. Ông già em cũng gần 60 rồi nhưng còn minh mẫn lắm, ổng lại hay để ý nữa, cái gì khác khác là ổng biết hết.
“Mày sao không vô nhà, còn đứng ngoài đó làm gì” (Ông già từ trong nhà thấy em, rồi nói vọng ra ngoài sân)
“Dạ, con đang nghe điện thoại” (Em giả vờ vừa đi vừa cầm điện thoại lên nghe)
Đứng đực mặt bên ngoài trời gió lạnh chừng 10 phút thì thoáng thấy ông già em nhấc đích rời khỏi ghế, hình như ổng đi vệ sinh. Đu moá, ta nói em đẩy xe vào nhanh y chang thằng ăn cướp, cũng hên là mẹ em hình như lúc đó đã ngủ rồi thì phải.
Phải nói là hôm ấy em rất đau, nằm ngủ mà ê buốt hết mình mẩy, tuy nhiên, thật sự nhờ những vết thương này mà em mới có thể biết được tất cả mọi sự việc, giờ chỉ còn thêm thông tin về địa chỉ của ngôi nhà bé Huệ đang ở nữa thôi là em có thể giải cứu nàng được rồi. Vì tình yêu mà hi sinh một chút, âu cũng không có gì quá to tát đối với em. Em chỉ hi vọng thằng Minh vì con gái nó mà tha cho bé Huệ, sẽ bỏ qua tất cả cho nhỏ để nàng có thể trở lại với cuộc sống thường nhật.
Và sau lần này, em nhất quyết sẽ kêu bé Huệ chuyển sang một nơi hoàn toàn mới, xa hơn chỗ ở cũ, và mỗi ngày đi làm về em sẽ ghé qua thăm nhỏ. Bên cạnh đó, em cũng sẽ khuyên nàng đừng bao giờ dính vô mấy vụ gái bao, gái biếc này nữa, không sớm thì muộn cũng sẽ gặp chuyện như vụ thằng Minh thôi.
Ngày hôm sau, trong giờ làm em liên tục nhắn tin cho con Ly hỏi về thông tin của bé Huệ cũng như địa chỉ căn nhà bí mật đó, nhưng tất cả vẫn không có dấu hiệu khả quan, thằng già Minh nhất định giấu giếm và khăng khăng không biết bé Huệ đang ở đâu.
Cảm giác lo lắng lại một lần nữa xuất hiện trong em, không biết phải làm sao để thằng Minh tha cho bé Huệ, em thầm nghĩ “không lẽ giờ lại vác mặt lên nhà thằng Minh lần nữa sao?”. Mà hỡi ôi, lần t